Vậy kế hoạch của cậu ta hỏng bét rôi?
Cơ hội tối nay, cậu ta thực sự không muốn bỏ qua.
Cũng muốn gạo nấu thành cơml Tô Lãng Long làm một cái quyết định chắc chắn rồi nói: “Anh rể của Tiêu Thấm? Sao tôi lại không biết! Mau thả người xuống rồi cút nhanh cho tôi “Tránh ra, tôi không muốn làm tổn thương các cậu!”
Diệp Quân Lâm cười mỉa mai nói.
Ha ha ha…
Tô Lãng Long cười.
Bọn họ thường xuyên tập thể dục, đều luyện đấu vật và đánh nhau.
Ai mà không đánh lại được?
Chỉ bằng một mình Diệp Quân Lâm mà muốn đánh thương bọn họ?
Đúng là nực cười!
“Mau thả người xuống, chúng tôi phải bảo vệ an toàn cho Tiêu Thấm!”
Tô Lãng Long hối thúc.
Có điều Diệp Quân Lâm lại cứ ôm người đi, không quan tâm chút nào.
“Lên cho tôi!”
Mấy người Tô Lãng Long ỷ mình họ trường thể thao, vốn không xem Diệp Quân Lâm ra gì, lập tức muốn ra tay.
Rầm!
Đúng lúc này, phía ngoài cửa câu lạc bộ vang lên một tiếng đổ lớn.
Từ bên ngoài, một người lại một người đi vào.
Ai cũng hung hăng, thậm chí có người còn cầm vũ khí.
Trong sân nhanh chóng đầy ắp người, cũng phải mấy trăm.
Nhân số còn không ngừng tăng lên, bên ngoài có một đống lớn.
Chiến trận này khiến Tô Lãng Long sợ hãi không thôi.
Đây đều là người mà anh rể Tiêu Thấm đưa tới?
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói: “Đừng gây ra án mạng là được.”
“Đánh!”
Mấy trăm người xông tới, vây quanh Tô Lãng Long và đồng bọn, đánh cho bọn họ một trận tơi bời.
Sau khi cõng Tiêu Thấm về nhà họ Trịnh, Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm chăm sóc một đêm.
Sáng hôm sau, Lý Từ Nhiệm rời đi, để Diệp Quân Lâm lại.
“Anh nói chuyện rõ ràng với Châu Anh đi.”
Lý Từ Nhiệm nói.
Cô không muốn Tiêu Thấm lại xảy ra chuyện nữa.
Tiêu Thấm mơ màng tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy chính là Diệp Quân Lâm.
“Anh rể….