“Rầm!”
Nghe thế, Võ Tiêu lại vô ý thức ngã xuống đất.
Chiến thần Côn Luân?
Trời ơi, thế mà lại là chiến thần Côn Luân tối cao trong truyền thuyết!
Chẳng trách anh ấy lại biết tất cả mọi chuyện ở chiến khu phía Tây…
Chẳng trách chiến thần nước Lang lại làm vệ sĩ bên cạnh…
Chẳng trách anh dám gọi thủ trưởng số một chiến khu phía Tây Tân Uyên là thằng nhóc…
Sau khi nghĩ rõ ràng tất cả, Võ Tiêu bị dọa chết rồi.
.
Ủng hộ chính chủ vào ngay — TRUмt гцуeЛ.v И —
Cô ta biết rõ bản thân mình đã phạm một sai lầm lớn bằng trời: Cô ta lại ra tay với chiến thần một nước.
Gô ta run lẩy bẩy đứng dậy, khom mình chào Diệp Quân Lâm: “Binh lính Võ Tiêu đã từng đi lính tại chiến khu phía Tây kính chào chiến thần Côn Luân!”
Có thể được nhìn thấy chiến thần Côn Luân là vinh quang của mỗi binh lính Việt Nam!
Võ Tiêu cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.
Cô ta lại còn đang bảo vệ cho vợ của chiến thần Côn Luân!
Diệp Quân Lâm cũng cúi chào lại.
“Mong đại tướng xử phạt!!!”
Võ Tiêu nói.
“Xử phạt? Xử phạt cái gì?”
Mặt Diệp Quân Lâm khó hiểu.
Võ Tiêu có hơi ngại ngùng nói: “Hôm đó tôi không chỉ động vào ngài, còn suýt chút nữa đã đánh ngài! Mong thủ trưởng xử phạt tôi”
Diệp Quân Lâm đột nhiên cười.
Nhìn đến Võ Tiêu cảm thấy nghi ngờ.
“Đúng vậy, ngày hôm đó nếu không phải bà xã tôi xuất hiện, thì tôi đúng thực sẽ phải dạy dỗ lại cô.
Nhưng xem cô liều chết để bảo vệ vợ tôi, tôi sẽ coi như là công lao và tội lỗi ngang nhau.
Từ nay về sau hãy tiếp tục bảo vệ cho bà xã tôi!”
Diệp Quân Lâm nói.
Có Võ Tiêu bảo vệ, anh cũng có thể bớt lo lắng đi được phần nào.
“Đã rõ! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Tuy rằng Võ Tiêu đã giải ngũ, nhưng trong tâm cô ta, vẫn luôn dành một vị trí nào đó cho doanh trại.
Tiếp theo đây, nhiệm vụ bảo vệ Lý Tử Nhiễm cô sẽ dùng bằng cả tính mạng mình để hoàn thành.
Sau khi Võ Tiêu quay về.
Lý Tử Nhiễm hỏi: “Chuyện sao rồi?
Đã nhìn ra là ai hay chưa?”
Võ Tiêu lắc đầu: “Cô Lê Nguyên đừng nhắc, tôi vừa ra thì đã bị phát hiện rồi.”.