Nhân viên bảo vệ cứng rắn đuổi Trương Đông Húc ra khỏi tập đoàn Thiên Lạc.
“Tôi đã nói xong đâu?”
Trương Đông Húc tức giận nói.
“Cậu Trương, giờ chúng ta nên làm gì đây? Cô gái này không chịu nghe theo lời chúng tai”
Tên đàn em bên cạnh hỏi.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Đợi lát nữa cô ta tan làm thì chúng ta cưỡng ép dẫn cô ta đi!”
Trương Đông Húc cười khà khà nói: “Cậu Chiến nói rồi, chỉ cần thấy người là được, không cần biết dùng cách gì dẫn cô ta về!”
“Tôi hiểu rồi, vậy chúng ta cứ canh ở đây!”
Bọn đàn em nói.
Bảy giờ đúng tan tầm.
Lý Tử Nhiễm lê cái cơ thể mệt mỏi đi ra khỏi tòa nhà.
Vốn dĩ cô phải tăng ca.
Nhưng nhà họ Trịnh sợ cô sẽ gặp nguy hiểm nên muốn cô về nhà làm việc.
Đám người Trương Đông Húc cách đó không xa nhìn thấy Lý Tử Nhiễm, hai tên đàn em vội định ra tay.
“Khoan đã, không thể ra tay ở đây được, lát nữa chúng ta sẽ ra tay giữa đường!”
Trương Đông Húc nói.
Bọn họ không biết rằng mọi hành động của mình đã bị người khác nắm rõ trong lòng bàn tay.
Diệp Quân Lâm biết rất rõ ràng.
Nhưng anh chẳng hề lo lắng.
Chẳng mấy chốc tài xế đã lái xe tới.
Võ Tiêu và Lý Tử Nhiễm lên xe.
Đám người Trương Đông Húc lập tức đi theo.
Biệt thự nhà họ Trịnh nằm ở một nơi vắng vẻ, trên đường chẳng có xe mấy.
Đột nhiên tài xế phanh xe lại.
Bởi vì có mấy chiếc xe đã chặn phía trước.
Chỉ thấy một nhóm người đi tới.
Trương Đông Húc gõ cửa sổ xe, cười nói: “Cô Lê Nguyên đi với tôi một chuyến đi! Tôi hy vọng cô có thể ngoan ngoãn đi tham gia dạ tiệc, chứ không cần tôi phải ra tay mời cô đi!”
Có mười mấy người đi theo sau anh ta.
Chỉ cần anh ta ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ đập cửa xe ra và cứ thế dẫn Lý Tử Nhiễm đi.
Vẻ mặt Lý Tử Nhiễm đầy quật cường: “Không đi! Tôi xin phép từ chối lời mời của người lạt “Được lắm Lý Tử Nhiễm! Cô thật sự nghĩ mình có giá lắm à? Cậu Chiến bảo tôi tới mời cô là để mắt đến cô! Con đàn bà thối cô đừng có không biết trái phải!”.