Qua mấy ngày mình phải xem xét nội dung nên giờ mới lên được nhé cả nhà! Mình đã sửa lại từ giữa chương 712 cả nhà xem lại giúp mình tí nhé! Nếu có chổ nào chưa đúng mong cả nhà góp ý vào group thích truyện giúp mình nhé! Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Kể cả trăm vị cao thủ chiến đấu sau lưng Thạch Thanh Sơn đều sợ đến mức choáng váng.
Hai người đó mà không đánh được thì bọn họ càng không đánh được!
Trong lòng Thạch Thanh Sơn bị chấn động.
Mình không thể trêu chọc người này được!
“Không biết ngài đây tới Kim Lăng có chuyện gì không?”
Thạch Thanh Sơn giữ bình tĩnh và hỏi.
Lữ Chiến cười một tiếng đầy kỳ quái: “Tôi muốn chỉnh đốn lại người Kim Lăng! Nghe nói ông là người mạnh nhất nên tôi tới tìm ông trước tiên!”
“PhùI”
Thạch Thanh Sơn thở hổn hển.
Mặc dù người này rất kiêu căng ngạo mạn, nhưng thực lực của anh ta rất mạnh!
“Tôi thừa nhận tôi không phải đối thủ của cậu! Nhưng nếu cậu muốn chiếm toàn bộ Kim Lăng thì đừng hòng!”
Vẻ mặt Lữ Chiến trở nên tò mò.
“Bởi vì Kim Lăng không phải nơi có thể tạo chuyện thị phi! Tôi khuyên cậu nhanh chóng rời khỏi Kim Lăng đi, nếu không cậu sẽ chết đấy!”
Thạch Thanh Sơn khuyên.
“Ha ha ha…”
Lữ Chiến cười.
Mấy tên thuộc hạ của anh ta cũng cười.
“Tôi không nói dối đâu! Bởi vì Kim Lăng có một người cực kỳ mạnh, cho dù thân phận của cậu là gì thì cậu cũng không phải là đối thủ của người đó
Thạch Thanh Sơn biết thân phận của Diệp Quân Lâm.
Cho dù Lữ Chiến có thân phận cao như thế nào thì cũng sẽ rơi vào đường chết nếu chọc vào Diệp Quân Lâm.
Huống chỉ Lữ Chiến còn lăm le địa bàn Kim Lăng.
Hành động này là hành động Đại tướng Côn Luân ghét nhất.
Như thế chắc chắn sẽ gặp nhau.
Như vậy, Lữ Chiến sẽ chết!
“Được, vậy người kia là ai? Ông nói cho tôi biết, tôi sẽ đi tìm anh ta!”
Lữ Chiến cười hỏi.
Trong nhận thức của anh ta, không ai ở thành phố Kim Lăng có thể ngăn cản anh taI Thạch Thanh Sơn nói: “Tốt nhất là cậu không nên biết! Nghe lời tôi, lập tức rời khỏi Kim Lăng đi!”
“Giết ông ta!”
Lữ Chiến hành động dữ dội như lửa, nhanh như gió, anh ta ra lệnh một tiếng.
Chỉ trong nháy mắt, cao thủ đeo mặt nạ mặc đồ trắng xông lên.
“Phụt phụt!”
Cây đao lóe sáng, Thạch Thanh Sơn liền từ từ ngã xuống.
Trước khi chết, Thạch Thanh Sơn chỉ vào Lữ Chiến và nói: “Thì ra cậu là… Phụt…”
Thạch Thanh Sơn ngã xuống..