Quả nhiên, ngay sau đó, Diệp Quân Lâm đã đi đến.
Mọi người đều kinh ngạc.
Anh tới làm gì?
“Diệp Quân Lâm, cậu tới làm gì? Nơi này liên quan gì đến cậu?”, Trương Văn Thao bất mãn hỏi.
“Đúng vậy! Ngay từ thời khắc cậu bước ra khỏi cổng nhà họ Triệu thì cậu đã không có tư cách bước vào nơi này nữa! Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Người nhà họ Triệu đều mắng.
Mấy tên bảo vệ của nhà họ Triệu đều cản lại trước mặt Diệp Quân Lâm, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì bọn họ sẽ lập tức đuổi anh ra.
“Thế nào? Hối hận? Không muốn ly hôn?”, Trương Văn Thao như mang móc câu mà cười nói.
“Anh rễ nói nhiều với anh ta làm gì? Trực tiếp đuổi ra ngoài đi!”
Đám con cháu trong nhà họ Triệu muốn ra tay.
“Từ từ đã!”, tiếng nói của Ngô Mộc Lan vang lên.
Bà ây đi ra, nhìn vào Diệp Quân Lâm rôi hỏi: “Vừa rôi anh nói, anh có thể giải quyết vấn đề này?”
“Đúng vậy!”, Diệp Quân Lâm nói.
“Anh có biết nhà họ Triệu gặp phải vấn đề gì không?”, Ngô Mộc Lan thử thăm dò.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Chuyện này có liên quan gì đến nhà họ Triệu? Đây là chuyện của Tử Nhiễm! Chẳng phải là muốn có được đầy đủ hệ thống mà tập đoàn Tam Hưng để lại sao?”
“Hả?”
Tắt cả mọi người đều sửng sốt.
Không ngờ Diệp Quân Lâm lại biết.
“Anh có thể giải quyết?”, Ngô Mộc Lan hỏi.
“Đương nhiên!”
“Ha ha…”
Trương Văn Thao lập tức nở nụ cười: “Diệp Quân Lâm, cậu nghĩ chúng tôi ngu ngốc lắm hay sao? Có lẽ cậu không biết, tất cả những gì tập đoàn Tam Hưng để lại đã bị một ông lớn không ai trêu nỗi lấy đi!”
Diệp Quân Lâm khẽ gật đầu rồi nói: “Đúng, không sai, người đó chính là tôi!”
“Phì!”
“Ha ha ha ha…”
Chỉ thoáng chốc, Trương Văn Thao và tất cả mọi người trong nhà họ Triệu đều bật cười.
Bọn họ nhìn Diệp Quân Lâm như đang nhìn một thằng ngôc.
“Diệp Quân Lâm, cậu bị ngu hay gì!”
“Anh nghĩ não chúng tôi xảy ra vấn đề, hay là mắt bị mù?”.