Đột nhiên Ngô Mộc Lan tát Triệu Viễn một cái.
Lanh lảnh vang dội, cực kỳ chắn động.
Lần trước Ngô Mộc Lan tát Triệu Viễn là bởi vì nguyên nhân nhà họ Sở, không phải là ý của bà ta.
Nhưng hôm nay bà ta đã chủ động bạt tai đứa cháu mà bà ta trọng vọng nhát.
“Bà nội bà…”
Triệu Viễn ôm má, nhìn Ngô Mộc Lan với ánh mắt khó tin.
“Sao cháu lại nói được câu này vậy? Nếu không phải tại cháu và Diệp Quân Lâm, nhà họ Triệu có đi tới bước đường này không? Bây giờ các cháu đã gây ra họa lớn, cháu lại vẫn nói với cái giọng này, gì cơ? Cháu có thể giải quyết được chuyện này ư2”
Ngô Mộc Lan tức đến nỗi run cả người.
Triệu Viễn nhìn bà ta rồi nghiêm túc nói: “Đúng, cháu có thể giải quyết được!”
“Cháu lấy cái gì để giải quyết?”
Ngô Mộc Lan hỏi.
“Có anh rể Diệp cháu ở đây, chuyện này chắc chắn sẽ được giải quyết…”
Triệu Viễn rất là quật cường.
“Bây giờ cậu ta đã chạy rồi, cháu vẫn mong chờ cậu ta giải quyêt chuyện này ư? Thật là nực cười! Đâu cháu bị úng nước à?”
Ngô Mộc Lan tức giận nói.
“Mọi người không biết, thực ra anh rễ Diệp là…”
Triệu Viễn bị bức bách nên muốn nói thân phân của Diệp Quân Lâm ra.
“Cái gì?”
Mọi người tập trung nhìn vào Triệu Viễn, nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
Ngay cả Lý Tử Nhiễm cũng sắp nghi ngờ rồi.
Lẽ nào Diệp Quân Lâm vẫn còn thân phận gì đó không muốn người khác biết?
Mới làm cho Triệu Viễn ủng hộ anh ấy như vậy?
“Cháu…”
Triệu Viễn nhớ tới thỏa thuận giữ bí mật, cứng rắn ngừng lại.
“Cái gì hả? Cháu mau nói đi, bà sót ruột lắm rồi!”
Ngô Mộc Lan thúc giục.
“Nói tóm lại là cháu tin anh rể Diệp, nếu anh ấy dám hẹn chiến, anh ấy chắc chắn thành công!”
Triệu Viễn nói.
Hai nắm tay của anh ta nắm chặt.
Gương mặt dữ tợn, nổi gân xanh.
Nhịn!
Nhất định phải nhịn!
Anh quyết định nhịn nỗi uất ức ngày hôm nay!
Đợi mấy ngày nữa, mọi người sẽ biết mọi việc.
“Ha ha, cháu cũng thật ngây thơ!”
Ngô Mộc Lan lạnh giọng nói.
“Triệu Viễn, cả nhà rát thất vọng về cháu!”.