Triệu Viễn do dự.
Đánh, đó là Sở Nhậm Hùng, mọi người nhà họ Triệu sẽ không để yên đâu.
Khong đánh, đây là mệnh lệnh của tướng quân Côn Luân.
Trong lúc nhát thời, Triệu Viễn không biết phải làm sao.
Người chấn động nhất vẫn là những người khác, bọn họ nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ không thể tin nồi.
Gì cơ?
Anh ta lại bảo Triệu Viễn đánh Sở Nhậm Hùng 4?
Lá gan phải to cỡ nào hả?
Ngay cả Sở Nhậm Hùng cũng sửng sốt.
Đừng nói là tỉnh Giang Nam, cho dù là ở Hoa Hải.
Cũng không có ai dám nói ngông cuồng với ông ta như thế.
Càng đừng nói một tiểu bối.
“Triệu Viễn, ngắn ra đó làm gì? Tát ông ta đi! Mệnh lệnh của tôi…”
Giọng điệu của Diệp Quân Lâm không cho phép nghỉ ngờ.
Triệu Viễn vô thức thẳng người.
Không sá gì nữa!
Dù sao thì có xảy ra chuyện gì, đều có tướng quân Côn Luân chồng lưng.
Hơn nữa, ở tại nhà họ Triệu, còn có thể để một người ngoài bắt nạt nữa sao?
Triệu Viễn đột nhiên đi tới chỗ Sở Nhậm Hùng, tay phải đã đưa lên.
Sỡ Nhậm Hùng đứng tại nơi đó, không thể tin nổi nhìn Triệu Viễn.
Thằng ranh này dám đánh mình thật sao?
“Triệu Viễn, cháu đang làm cái gì?”
Đám người Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc đều sót ruột.
Một đám người đi lên, gắt gao ngăn Triệu Viễn.
“Mọi người tránh ra!”
Sở Nhậm Hùng chợt quát.
“Hả?”
Đám người Ngô Mộc Lan cả kinh.
“Các người tránh ra, hôm nay Sở Nhậm Hùng tôi muốn xem xem kẻ nào dám động vào tôi?”
Sở Nhậm Hùng quát lớn.
Ông ta không tin Triệu Viễn dám đánh ông ta!
Mắấy người Ngô Mộc Lan nào dám tránh?
Nếu Triệu Viễn tát Sở Nhậm Hùng một cái thật, thế thì sao đây?
Nhà họ Triệu không diệt vong mà được hả?
“Tôi nói lại lần cuối, tránh ra!”
Sở Nhậm Hùng quát.
Ông ta lại nói với mấy tên vệ sĩ nhà họ Sở: “Các cậu cũng không được ngăn cản, tôi muốn xem xem cậu ta có dám đánh tôi không?”
Sở Nhậm Hùng đã tức giận.
Người nhà họ Triệu đều sợ hãi, bọn họ ào ào tránh ra.
Ngay cả vệ sĩ nhà họ Sở cũng lui ra một bên..