Mọi người từng người ra mặt, chứng tỏ thân phận.
“Phốc!”
“Phốc!”
“Phóc!”
Sau khi đám người Sở Thiên Truyền nghe thấy những danh hiệu này, cả đám muốn hộc máu.
Mấy người Trương Đông Húc nhũn cả hai chân, toát mồ hôi lạnh.
Lúc này lại có một nhóm người nữa đi ra.
Sở Thiên Truyền bọn họ nhận ra, kia là máy người đi vào cùng Diệp Quân Lâm lúc đầu.
“Nghe nói có người gây sự hả? Tôi cũng tới góp vui!”
“Tôi là tổng chỉ huy của ba mươi vạn đại quân quân khu Kim Lăng, Hướng Văn Quân!
“Phốc!”
“Tôi là phó tổng chỉ huy quân khu Kim Lăng, Vương Triều Huy!”
“Phốc!”
“Tôi là tổng tham mưu trưởng quân khu Kim Lăng, Đống Lương!”
“Phốc!”
“Tôi là lữ trưởng quân đặc chiến quân khu Kim Lăng, Đinh Chí Viễn!”
“Phóc!”
“Tôi là quan chỉ huy của quân đoàn Thiên Long Viêm Hoàng Thiết Lữ, Long Dã!”
“Phóc!”
“Phù phù”
Sau khi mấy người Long Dã cho biết thân phận, những cậu chủ như Sở Thiên Truyền không ai còn đứng vững.
Ai nấy cũng nhữn cả người, tất cả ngã quy dưới đất.
Thậm chí mỗi người đều sợ đến mức đái ra quần.
Đũng quần đã ướt hết, bốc ra hơi nóng, mỗi cỗ mùi khai đánh úp tới…
Này này này…
Có đánh chết thì đám người Sở Thiên Truyền cũng không ngờ, bọn họ lại gặp được những lãnh đạo cao cấp nhất của tỉnh Giang Nam.
Lại còn tận mười máy người nữa!
Tắt cả tập trung một chỗ!
Đây là đã đụng chạm tới sự cắm ky lớn nhất rồi.
“Vưưư..”
Trương Đông Húc còn sợ đến nỗi miệng sùi bọt mép, cả người co giật.
Mẹ nó dọa người quá đi!
Đội hình hoành tránh này, ai tới cũng dễ sử?
Cố tình bọn họ lại gặp phải!
Sao lúc nãy ngu thế?
Đối mặt với những sếp lớn này, bọn họ lại nói năng ngông cuồng, kiêu ngạo như vậy!
Mỗi một câu, mỗi một hành động đều là đang tìm chết!
Trong nháy mắt bọn họ đã hiểu, vì sao Tống Tinh Trình và đám quản lý thà đắc tội họ, cũng không thay đổi..