Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 401: 401: Chương 402




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Quân Lâm chẳng hề coi chuyện này ra gì, cần làm cái gì thì cứ làm cái đó thôi.

Lý Tử Nhiễm nhìn mà thấy sao thất vọng quá.

Trước kia, cứ mỗi khi có biến cố gì là Diệp Quân Lâm sẽ ngay lập tức nghĩ cách để xoay chuyển, tuyệt đối không dây dưa đến ngày thứ hai.

Nhưng bây giò, sự khí phách năm nào trên người Diệp Quân Lâm hoàn toàn mát sạch.

Lúc này, thế mà anh vẫn ngồi ở đấy hút thuốc lá.

Trước khi ngủ, Diệp Quân Lâm lại nhận được một cuộc gọi từ dãy số lạ nào đấy.

Hóa ra là Vương Mỹ Kỳ gọi đến.

Là gọi để châm dầu thêm lửa đây mà.

“Tổng Giám đốc Diệp hiện tại có thấy thoải mái nữa không? Ha ha ha…”
Vương Mỹ Kỳ bật thốt tiếng cười như chuông bạc.


Nụ cười của Diệp Quân Lâm càng nhoẻn rộng hơn: “Chỉ với chút bản lĩnh này thôi ư2 Gãi ngứa còn không đủ nữa là! Còn chẳng cần tôi phải làm gì nữa kia kìa!”
“Ha ha ha, còn dám mạnh miệng như vậy ư? Bản thân anh bây giờ rơi vào tình trạng thế nào mà cũng vẫn chưa rõ nữa à?”
Vương Mỹ Kỳ cười lạnh, hả hê.

“Chờ đi, bắt đầu từ ngày mai, nửa bước anh cũng khó mà đi nổi đấy! Nếu muốn giải quyết chuyện này ư, đơn giản thôi, tới đây quỳ xuống cầu xin tôi, quỳ rạp xuống như một con chó trước mặt tôi.

Biết đâu tôi sẽ cân nhắc giữ lại cái mạng của anh… Nếu không, Tô Hàng này tuyệt đối không có đất cho anh sống nữa đâu.”
‘Vương Mỹ Kỳ cười toe toét.

Hủy hoại cuộc đời một người hóa ra lại đã đến như vậy!
Nhất là đấy còn là kẻ thù của mình, một sự tồn tại đã từng đứng trên đỉnh cao.

Thật sự quá sảng khoái!
Diệp Quân Lâm cười: “Vậy cô cứ ở đấy mà chờ đi.

Chúng ta nhìn thử xeml”
Vương Mỹ Kỳ bỗng dưng đổi giọng, thở than: “Thật đáng tiếc quá, tiếc rằng Lục Vân Đình đã qua đời rồi.

Chứ nếu không, thì cho cả hai cùng xong đời mới được!”
Nghe thấy câu này, đôi mắt của Diệp Quân Lâm lóe lên luồng sát ý.

Dám nói năng bát lịch sự như vậy với một người đã khuát.

Đúng là tự tìm đường chết!
Ngày hôm sau.

Diệp Quân Lâm vẫn đến tập đoàn Vân Đình như lệ thường.

Nhưng vừa bước chân vào công ty, tất cả mọi người ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt quái dị.

‘Vũ Sâm đến trước mặt Diệp Quân Lâm, nhỏ giọng hỏi dò: “Anh Diệp, có phải anh bị người ta lừa vào tròng đúng không?”
“À, tôi sẽ tự xử lý.”

Diệp Quân Lâm gật đầu đáp lễ.

Không phải người nào cũng sẽ giống như Vũ Sâm tỉnh táo phân tích sự việc như thế.

Tám, chín mươi phần trăm người ở đây đều tin phỏng vấn của Vương Mỹ Kỳ đều là sự thật.

Những quản lý cấp cao kia khi nhìn thấy Diệp Quân Lâm thì ánh mắt đều hiển hiện rõ vẻ chán ghét nồng đậm.

Bình thường họ còn nhắm một mắt, mở một mắt được.

Nhưng hiện tại thì khác.

“Diệp Quân Lâm, cậu còn mặt mũi đến tập đoàn nữa à?
Mau biến nhanh đi, đừng có để chúng tôi mắt mặt thêm nữa.”

“Ôi, tạm thời cũng chỉ có thể như thế này.

Sau này tôi lại suy nghĩ biện pháp khác thử xem.”
Phương Tử Tình cũng thấy cực kỳ áy náy.

“Không sao đâu.”
Diệp Quân Lâm cuối cùng vẫn rời khỏi tập đoàn Vân Đình.

Vốn dĩ anh cũng đang bận rộn chuyện đầu tư, cũng không đến tập đoàn Vân Đình được.


Cũng vừa đúng lúc.

Khi tin tức anh rời khỏi truyền đi, tất cả mọi người từ trên xuống dưới tập đoàn Vân Đình đều nhảy nhót hoan hô.

Chỉ thiếu chút nữa là đem pháo ra ăn mừng rồi.

Nhóm người Phó Vũ Tường, cả Hà Điềm Điềm chỉ biết cười ngao ngán.

Mấy người được nước làm tới chứ gì?
Đợi đến khi anh ấy trở lại, rồi cũng sẽ khai trừ toàn bộ đám người các người mà thôi.

Diệp Quân Lâm đi đến Trung tâm triển lãm Tô Hàng, nhìn cách bố trí tại hội trường.

Nhân viên phụ trách về vấn đề này biết thân phận của Diệp Quân Lâm, bị dọa hết hồn.

“Thưa Diệp tiên sinh, hiện giờ, chúng ta đã ghi nhận được lượng đăng ký của bảy mươi bốn công ty, xí nghiệp cỡ lớn, số lượng vẫn đang không ngừng tăng lên, đây là danh sách! Mời ngài xem qua ạ!”.