Bọn họ mù tịt.
Không biết phải làm sao nữa.
Anh như thể vô địch, không ai có thể chế ngự anh.
Ngoại ô Hồ Thành, sau khi Diệp Lâm Quân chém chết bốn vị cảnh giới Thất Trọng Thiên, anh tiếp tục hành trình. Ở một đầu khác của ngọn núi, thiên quân vạn mã đang đợi sẵn.
Cho dù bọn họ biết không thể giết chết anh hay cản nổi anh. Nhưng không thể cứ trơ mắt nhìn anh đi mất.
Bọn họ cản trở anh chỉ vì một mục đích duy nhất là kéo dài thời gian, rồi mới nghĩ cách làm sao để giết chết hoặc giữ anh lại.
“Lên!”
Lần Này, có nhiều cao thủ nhập cuộc hơn.
Người luyện võ, người siêu năng dường như phát cuồng xông đến ngăn cản anh.
Anh kéo hai người, cầm một thanh đao gấy giết người mở. đường máu.
Anh quá mạnh.
Không một ai có thể ngăn cản.
Cả thế giới đều sợ hãi trước sức mạnh của anh.
Ai ở Đại Việt cũng kích động, nhưng lại tò mò rốt cuộc anh là ai?
Chẳng lẽ anh là người của tộc Bảo Long trong truyền thuyết?
Hay anh xuất thân từ một thế lực thần bí của Đại Việt?
Nhưng đám người Viêm Long Vệ đã dần dần có câu trả lời, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Chỉ là không nói ra ngoài, Coi nó là một bí mật.
Sức lan truyền của chuyện này rất rộng, đến giờ cả tộc Bảo Long cũng chú ý đến rồi.
Thậm Chí rất nhiều thế lực xưa cũ đã bắt đầu rục rịch. Dấu sao năm người Thất Trọng Thiên cũng bị giết rồi. Nửa ngày trôi qua.
Anh chém giết mở đường máu khiến thương vong của đối phương nhiều vô số.
Vốn không thể ngăn cản anh.
Anh cách phía nam của nước Chiến Ưng rất gần.
Cho dù có thiên quận vạn mã, nhưng gặp anh đều táng mạng. Không ngăn nổi.
Thực lực chênh lệch đến vậy, cũng không ngăn nổi một người.
Sỉ nhục.
nước Chiến Ưng phải nhận lấy sự sỉ nhục trước giờ chưa từng có.
“Làm sao đây? Không đầy sáu tiếng nữa thì anh sẽ rời khỏi nước Chiến Ưng”
“Chẳng lẽ cứ để mặc anhta đi như vậy? Đó là nỗi nhục lớn với chúng ta. Chúng ta sẽ bị cả thế giới chê cười”
“Nghĩ cách, mau nghĩ cách. Nhất định phải cầm chân anh †a tại nước Chiến Ưng, không thể để anh ta rời đi”
“Nhanh nhanh nhanh nhanh, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa”
Lúc này, các vòng của nước Chiến Ưng đều điên rồi.
Hứa Chính Kiệt và..Jefferson còn sống hay đã chết không quan trọng.
Quan trong là thể diện.
Bọn họ như bị anh tát vào mặt, mà không cách nào trả đũa. Thời gian từng giây từng phút trôi qua.