Chương 2100:
“Cậu căn bản đang nói đóc!” “Đám người vô dung đó cả đời không thể luyện võ, thậm chí còn không thể hồi phục được! Nói gì đến tiến bộ cơ chứ!” “Diệp Lâm Quân cậu muốn nói khích bọn ta đi nữa thì cũng nên nghĩ ra lý do gì tốt hơn đi!” Thấy Diệp Lâm Quân không nói tiếng nào Bọn họ rất vui mừng.
Họ nghĩ Diệp Lâm Quân đang làm trò hề! “Diệp Lâm Quân, cậu phải xin lỗi chúng tôi, xin lỗi giáo quan Kim Phụng Thiên!” Một người mạnh nhất trong sổ các học viên, chỉ vào Diệp Lâm Quân giận dữ nói.
“Đúng vậy, cậu nợ chúng tôi một lời xin lỗi! Nợ giáo quan Kim một lời xin lỗi!” Tất cả mọi người hô lên.
Thái độ vô cùng cương quyết.
Không còn nghi ngò gì nữal Nếu như Diệp Lâm Quân không xin lỗi, anh đừng mong rời khỏi chổ này.
Những chuyện đang xảy ra bên này nhanh chóng thu hút sự chú ý của ba giáo quan còn lại và người phụ trách Kế hoạch Tiêm Long.
Họ vội vội vàng vàng chạy đến “Xảy ra chuyện gì? Có chuyện gì vậy hả?” Mấy người họ xôn xao hỏi.
Mọi người kể lại với bọn người Kim Phụng Thiên những gì vừa xảy ra “Cái gì? Tôi chưa trải sự đời á? Ha ha ha…”
Kim Phụng Thiên bật cười.
Luyện thể đại sư của nước Thái Vương cũng cười theo.
Bản lĩnh của bọn họ luôn đứng đầu thế gới cơ mà.
Sao mà họ có thể chưa trải sự đời cơ chứ.
Kim Phụng Thiên lườm Diệp Lâm Quân với vẻ chế nhạo và nói: “Tôi dám khẳng định rằng những học viên này là những người có tiến bộ nhất mà tôi từng gặp được! Không ai tiến bộ nhanh hơn họ được nữa cải”
“Không sai! Tốc độ tiến bộ này lúc trước chúng tôi đã từng nghe qual” Người phụ trách vệ binh Viêm Long, Lý Trường An và bậc thầy huấn luyện thể chất cũng lần lượt nói.
Sự tiến bộ nhanh chóng như vậy càng khiến cho họ thêm khẳng định về kế hoạch luyện tập của Kim Phụng Thiên.
Dựa vào kế hoạch đào tạo này, tuyệt đối có thể tạo ra một Nhất Vũ Kiên Vương mới hoàn toàn.
Có khi còn chẳng dừng lại ở ba người, đến mười người cũng còn có thể.
Điều này khiến vệ binh Viêm Long nhìn thấy hy vọng.
Tất cả điều này là do Kim Phụng Thiên mang lại cho bọn họ.
Vì vậy bọn ho đều vô dùng tin tưởng Kim Phụng Thiên Ai nấy đều biết , những học viên có sự tiến bộ chóng mặt như vậy đều từng học ở lớp của Kim Phụng Thiên.
Sự tiến bộ đó không liên quan lắm đến ba người còn lại.
“Dù có nói gì đi chăng nữa thì trong chuyện này giáo quan Diệp cũng có lỗi! Anh phải xin lỗi giáo quan Kim cùng các học viên đi!”
Người phụ trách nói.
Diệp Lâm Quân cười: “Tôi đã làm gì sai nào?
Sao phải xin lỗi chứ?”
“Cậu ăn nói hàm hồ, cậu khinh thường giáo quan Kim!” Người phụ trách lớn tiếng nói.
“Nhưng biết làm sao hơn được! Nhưng vẫn chưa đạt đến tốc độ mả tôi mong muốn, vậy nói các người chưa trải sự đời,thì đã làm sao?”
Hiện tại, người duy nhất khiến Diệp Lâm Quân hài lòng chỉ có là bé Quân.
“Ha ha ha, tôi không tin có người nào khác còn tiến bộ nhanh hơn bọn họ? Không một ai cả!
Hoàn toàn không!” Kim Phụng Thiên một lời phủ định.
“Ông chưa nhìn thấy, không có nghĩa là không có! Cho nên mới nói các người chưa trải sự đời!”
Diệp Lâm Quân mỉm cười.
Nhưng những lời này đã hoàn toàn chọc giận đến tất cả mọi người có mặt ở đây.