Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2039




Chương 2039:

Lỡ như Thục Thiên Vương truy cứu trách nhiệm thì nên làm sao? Thục Thiên Vương đi tới trước mặt Diệp Lâm Quân, vừa định lên tiếng.

Diệp Lâm Quân đã cất lời trước: “Bây giờ tôi chỉ là người bình thường!” Thục Thiên Vương lập tức hiểu được.

“À, nhưng mà tôi sẽ luôn nhớ kỹ anh cả đời này!” Thục Thiên Vương có ý là sẽ nhớ ân tình của Diệp Lâm Quân, một ngày làm thây, cả đời làm cha.

Nhưng khi những người khác nghe thấy thì lại đối thành nghĩa khác: “Thục Thiên Vương sẽ luôn ghi hận với Diệp Lâm Quân.

Hoàng Mộ Phong vì Diệp Lâm Quân mà chết, anh ta sẽ nhớ một đời.

“Nếu không phải thân phận đặc biệt của Thục Thiên Vương, sợ là đã giết chết Diệp Lâm Quân rồi!” Đám người Lý Hồng Thắng cảm thấy có chút đáng tiếc.

Sau đó, Thục Thiên Vương nhìn vê phía bé Quân.

Lý Từ Nhiệm vội vàng bảo bé Quân chào Thục Thiên Vương.

Thục Thiên Vương cười, xoa nhẹ gương mặt của bé Quân: “Gọi anh là được rồi!” Anh ta là đồ đệ của Diệp Lâm Quân, ngang hàng với bé Quân.

“Thân phận chênh lệch…”

Bên cạnh có người nhắc nhỏ.

Dù thế nào, Thục Thiên Vương cũng là trưởng bối của bé Quân.

Có điều, mọi người không để ý lắm.

Mọi người vẫn tiếp tục hoan nghênh Thục Thiên Vương về làm chủ.

Tám Thiên Vương còn lại cũng được nhận đãi ngộ như vậy ở các nơi khác.

Bây giờ bọn họ rời núi, liền muốn tạo thế lực.

Thanh thế càng lớn, lực uy hiếp đối với nước ngoài càng lớn.

Thực lực của Cửu đại Thiên Vương xứng với danh xưng.

Dù sao mỗi vị đều do Diệp Lâm Quân tuyển chọn trong ngàn vạn người tham gia trại huấn luyện Địa ngục mới tạo ra.

Đã một năm trôi qua, Lạc Việt như mặt trời ban trưa.

Đàn áp hải ngoại không ngẩng đầu lên nổi.

Nhất là các quốc gia xung quanh, khó chịu muốn chết.

Lúc này.

Ở một hải đảo nào đó tại phương Tây.

Có rất nhiều máy bay đang đậu.

Hoàng tử Vincent được rất nhiều người hộ tống, đi vào một căn biệt thự.

Trong biệt thự có đám người Hắc Long và Hắc Phụng Hoàng.

Hoàng tử Vincent nện một tờ báo vào mặt Hắc Long.

“Hao tổn một cái giá đắt như vậy, nhưng Nhất Vũ Kiên Vương vẫn chưa chết!”

“Đánh đổi nhiều như vậy, Bắc Ma lại chết!”

“Các người có thành công nổi chuyện nào không?”

Hoàng tử Vincent cực kỳ phẫn nộ.

Anh ta hao tốn tàï lực, vật lực, nhân lực đến thỏa mãn mọi thứ đám người Hắc Long yêu cầu.

Còn ban thưởng cho ông ta một vùng đất thuộc địa cùng vài chục hải đảo.

Kết quả lại nhận được thế này?

Anh ta có thể không tức giận sao?

“Tôi nuôi mấy con chó còn biết sủa to, còn các người thì sao?”