Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 2029




Chương 2029:

Bảo vệ những người này thật không đáng!” “Cũng may, bây giò tôi là một người bình thường, cho nên chi cần sống tốt cuộc đời của mình là được, không cần nghĩ nhiều như vậy!”

Diệp Lâm Quân thở dài một hơi.

“Đừng mài”

“Nhất Vũ Kiên Vương, nếu bây giờ ngài không xuống núi, không ai có thể đối phó với Bắc Ma cả?”

“Xin ngài hãy suy nghĩ kỹ lại!”

Diệp Lâm Quân mỉm cười: “Tôi đã suy nghĩ rất rõ ràng; mời các người tìm cao thủ khác!”

“Tôi tạm thời sẽ không rời khỏi phòng giam này, tôi muốn tiếp tục nghĩ lại!”

Nói xong, Diệp Lâm Quân vấy tay một cái.

Một lực lượng đáng sợ đẩy mấy người kia ra xa.

Bọn họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay về, nói tất cả cho vệ binh Viêm Long biết.

“Cái gì? Diệp Lâm Quân đã sớm biết rằng Bắc Ma sẽ xuất hiện. Anh ta đã từng muốn ra đối phó với Bắc Ma?”

Sau khi biết điều đó, đám người đều ngạc nhiên.

“Là lỗi của tôi. Tôicòn tưởng đấy là Diệp Lâm Quân nói bậy. Lúc đó,tôi cũng không ngờ Bắc Ma lại xuất hiện…”

Một người trong vệ binh Viêm Long xấu hổ nói.

“Bây giờ đã hoàn toàn tổn thương anh ta rồi, anh ta sẽ không ra nữa!”

Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Haiz, đều tại chúng ta mù mắt!”

“Bây giờ thế đã không thể đỡ nổi Bắc Ma, nếu không ngăn cản được, e rằng kinh thành sẽ trở thành địa ngục!”

Mọi người liên tục thở dài “Diệp Lâm Quân này lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?”

“Vì cảm xúc và lợi ích của bản thân, bỏ rơi Lạc Việt vào thời điểm quan trọng? Anh ta có tư cách gì để làm Nhất Vũ Kiên Vương?”

Lúc này, đột nhiên có người nói.

Khi mọi người nhìn lại, hóa ra là đám người Đông Thú Lúc này, bọn họ chính là người nói lời châm chọc.

“Câm miệng, có chỗ cho các người nói ở đây sao?” Mọi người đều quát lón.

Tất cả mọi người đều không có quyền nói những điều như vậy.

Đặc biệt là đám người Đông Thú.

“Tôi cảm thấy bọn họ nói không có sai! Vào thời điểm khủng hoảng này, tất cả nên quên đi ân oán cá nhân!” “Diệp Lâm Quân, người này không phải nên độ lượng sao?”

“Ừ, đúng vậy, đặc biệt là ở địa vị cao, hẳn phải nên làm hết sức mình cho Lạc Việt.

Ngược lại, giò lại vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà giận dỗi!” “Đúng vậy! Anh ta chậm một bước, Lạc Việt sẽ phải gánh chịu bao nhiêu tổn thất?” Mấy người Đông Yêu liền trách cứ.

“Đúng đấy, chúng tôi thừa nhận rằng chúng tôi đã làm không đúng! Nhưng vào lúc này rồi còn so đo cái gì?” Tiểu Quân Thần cũng phụ họa theo.

“Ý của anh ta là bây giờ anh ta chỉ là một người bình thường, không có liên quan gì tới Nhất Vũ Kiên Vương!” “Haiz, thật là đau đầu! Đang yên đang lành tự dưng hủy bỏ thân phận Nhất Vũ Kiên Vương của người ta làm gì?” Mãy người vò đầu bứt tai, gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng.

“Nói một nghìn, một vạn lời, tuy rằng chúng ta có chút thiếu sót ở vài phương diện! Nhưng cách làm này của Diệp Lâm Quân thật sự là không đúng!” “Là một chiến binh của Lạc Việt, ngay cả khi anh ta bị hủy đi thân phân Nhất Vũ Kiên Vương.

Nhưng nếu có chiến tranh tất phải triệu hồi.

Chúng tôi đều ra lệnh cho anh ta như thể.

Anh ta nên ra trận ngay lập tức mới phải!” “Đây đâu phải trò đùa! Vì cảm xúc của mình và vứt bỏ Lạc Việt không quan tâm!” “Đúng! Chuyện này Diệp Lâm Quân làm không đúng rồi!” “Không đúng! Tất cả là lỗi của anh ta!” Đám người cao giọng nói.