Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1989




Chương 1989:

Bắc Ma nhìn anh, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, không khỏi nói: “Hèn gì liên minh báo thù không hề xuất hiện, hóa ra là cậu!”

Diệp Lâm Quân mỉm cười: “Đúng vậy, bọn họ đã bị tôi giết sạch rồi.”

Sau khi Diệp Lâm Quân dẫn đầu một đội cảm tử hơn ba mươi người vào căn cứ Thiên Sơn, anh chưa từng rảnh rỗi.

Trong cuộc chiến khốc liệt giữa Tứ tiểu long và Bắc Ma đang diễn-ra,phía anh cũng đã giải quyết toàn bộ cao thủ của liên minh báo thù đang phục kích.

Hắc Long là một người thận trọng.

Dù biết rằng Bắc Ma cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ông ta vẫn đặt một nửa sức mạnh cốt lõi của Liên minh báo thù xung quanh mình.

Cho nên, Diệp Lâm Quân phải mất rất nhiều thời gian mới giải quyết xong bọn họ.

Sau khi giải quyết xong, Diệp Lâm Quân vội vàng đến hồ trợ. Nhưng nó vẫn chậm hơn một bước.

Đội cảm tử đã bị xóa sổ…

Anh vội vàng đuổi theo Bắc Ma.

“Cứ tưởng đệ tử của bốn lão già kia là nhân vật chính, không ngờ lại là cậu!” Bắc Ma nhìn Diệp Lâm Quân đầy thích thú.

“Người trẻ tuổi, được lắm, nhưng cậu không cản nổi ta?” Bắc Ma chắp hai tay sau lưng, tư thế như mộtvị quân vương trong thiên hạ.

“Không thử thì làm sao biết được?” Diệp Lâm Quân mỉm cười.

“Chàng trai trẻ, hà tất gì chứ? Chỉ chờ chết oan uổng mà thôi!”

“Ta thấy cậu cũng có tài, cho cậu một cơ hội, đi theo ta đi! Dốc sức cho Lạc Việt thiệt là quá ngu ngốc!”

Điều mọi người không ngờ là Bắc Ma lại có ý định chiêu mộ Diệp Lâm Quân.

Diệp Lâm Quân chế nhạo: “Vọng tưởng!”

“Diệp Lâm Quân tôi đến đây với tư cách là Nhất Vũ Kiên Vương, những gì tôi phải làm là bảo vệ đất nước, bảo vệ lãnh thổ, sao có thể đi theo ông?”

Bắc Ma mỉm cười: “Hóa ra là cậu à! Thê ta sẽ xử Nhất Vũ Kiên Vương của Lạc Việt, xem Lạc Việt còn ai có thể ngăn cản được ta?”

“Đừng nói nhảm nữa, giết!”

Diệp Lâm Quân di chuyển, tung ra một cú đấm sắt.

Sức mạnh khủng khiếp như bị trọng lượng của nguyên ngọn núi Thái Sơn đè xuống.

Ngay lập tức, khu hoang mạc này bắt đầu nổ tung.

Dưới chân lún xuống, nứt ra một cái lỗ lớn, không ngừng lan rộng.

Một trăm mét.

Một ngàn mét.

Mười dặm.

Hàng trăm dặm.

Bụi mù mịt cả một góc trời.

Chung quanh đều là cuồng phong lốc xoáy, xông thẳng lên cao, bao phủ cả trời đất.

Cảnh tượng này còn kinh hoàng hơn cả trận bão cát trên sa mạc.

Tứ tiểu long đã trốn đi thật xa đột nhiên nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc.

“Đây có thể là một cơn bão cát?”

“Không, đây là có người đang đánh nhau!”

Tiểu Quân Thần hít một hơi.

“Là Bắc Ma sao?”