Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1968




Chương 1968:

Nhưng không phục thì biết làm sao? Nghĩa vụ của một người lính là phải tuân theo mệnh lệnh!

Anh chỉ cần làm theo mệnh lệnh là được rồi.

“Diệp Lâm Quân nhận lệnh!” Diệp Lâm Quân trông bất lực.

“Nhất Vũ Kiên Vương nói một câu cậu không thích nghe! Bốn đệ tử của bốn người Đông Yêu xuống núi rồi! Một mình trong số họ vốn không yếu hơn cậu, bốn người liên hợp lại còn mạnh hơn cậu rất nhiều!” “Họ cũng có kỹ thuật tấn công kết hợp đặc biệt nhằm vào Bắc Mai Đó là lý đo tại sao họ được cử đến để đổi phó với Bắc Mai” “Cậu chỉ cần xử lý Liên minh báo thù là được!” Diệp Lâm Quân gật đầu: “Ừm, tôi hiểu rồi, Diệp Lâm Quân xin nghe theo sự điều phái! Nếu như bên đó cần tôi đối phó Bắc Ma, tôi sẵn sàng đến bất cứ lúc nào!” Mặc dù cảm thấy hơi uất ức, nhưng vì Lạc Việt, bản thân không được có cảm xúc.

Miễn là Lạc Việt được tốt, Diệp Lâm Quân có thể làm bất cứ điều gì.

Có lẽ bốn đệ tử Ngũ long của Lạc Việt thích hợp đối phó với Bắc Ma hơn chính anh ta.

Bên cạnh Diệp Lâm Quân ngoại trừ bí mật của Trấn Thiên Điện, những người khác đều bị điều đi.

Đặc biệt là người của đội quân Côn Luân đều bị điều đi ra cảnh Bắc hết rồi…

Tải app truyệnhola đọc tiếp tiếp nhé! Mặt khác.

Trong một căn cứ bí mật ở đâu đó trong kinh thành.

Đột nhiên có mấy chiấc chiến xa chạy tới.

Bốn người đàn ông trung niên bước xuống xe.

Họ là đệ tử của bốn người Đông Yêu.

“Đông Thú!” “Tây Tăng!” “Nam Tướng!” “Trung Binh!” Bốn người đều có biệt danh riêng của họ.

Tất cả đều dựa trên tên của sư phụ để thể hiện sự tôn trọng đối với sư phụ của họ! vào Bắc Mai”

“Để nâng cao tỷ lệ chiến thắng, vệ binh Viêm Long quyết định thành lập một đội cảm tử! Tập hợp những cao thủ tổ chức thành đội quân cảm tử, đưa mọi người lên chiến trường!” “Đặc biệt là các thế lực ẩn thân lớn nhất định phải phái người tham gia đội quân cảm tử!” “Tôi tin rằng đệ tử của ngũ long Lạc Việt cộng với đội cảm tử nhất định có thể chiến thắng Bắc Mai” Vệ binh Viêm Long đã xây dựng một kế hoạch chiến lược.

“Còn Diệp Lâm Quân thì sao? Anh ta gia nhập há chẳng phải nắm chắc hơn sao?” Có người đặt câu hỏi.

“Diệp Lâm Quân phụ trách diệt trừ Liên chính là niềm tự hào của Lạc Việt! Sự tích của các vị sẽ được lưu danh ngàn đời!”

Mấy người trong vệ binh Viêm Long nói.

“Yên tâm đi! Mấy sư phụ của chúng tôi sợ có một ngày Bắc Ma sẽ trở lại, cho nên đã nghiên cứu ra kỹ thuật tấn công kết hợp này để đối phó gấ! Chúng tôi đã luyện đến cảnh giới cao nhât!

Bắc Ma có mọc thêm cánh cũng khó thoát.”

Cả bốn có vẻ vô cùng tự tin. Họ hoàn toàn nắm chắc trong tay.

Nếu không, ngũ long cũng sẽ không phái họ ra.

“Thật tuyệt! Các người đúng là tứ long của Lạc Việt!”

Mọi người đều rất phấn khích.

“Tứ long không dám nhận, là nhờ sư phụ. Có thể gọi chúng tôi là tứ tiểu long của Lạc Việt cũng được!”

Chức danh này do bốn người tự xưng.

“Đúng rồi, khi nào chúng tôi xuất phát?” Tiểu quân thần Trung Binh hỏi.

“Khoan gấp, chúng tôi vần đang thành lập một đội cảm tử! Muốn tiêu diệt hoàn toàn Bắc Ma và đám |âu la của gã! Độieảm-tử vẫn đang được huy động! Chắc là tới trưa mai sẽ tập hợp đủ! Đến lúc đó có thể xuất phát!”

Mấy người gật đầu: “Được, chúng tôi cũng cần một số bia đỡ đạn”

Cả bốn đều vô cùng tự tin. Ngang nhiên gọi đội cảm tử là bia đỡ đạn.