Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1918




Chương 1918:

“Haiz.”

Hoàng đế Tây Đường thở dài một hơi.

Bọn họ cũng hi vọng Diệp Lâm Quân trở về.

Nhưng lần này thực sự khôn về được: Núi Cửu Long bị nổ như vậy, làm gì có khả năng sống sót.

Bọn họ cũng được coi như là trực tiếp biết “sự thật”.

Về phần bà cụ và người hai nhà Lý Trịnh đều nhất trí cho rằng Diệp Lâm Quân là kẻ bán nước, cho dù thế nào cũng không dám về.

“Lê Nguyên nhanh về đi! Trời lạnh như vậy, chờ nó có ý nghĩ gì chứ?”

Lý Hồng Thái và Trịnh Nhã Uyên cũng khuyên bảo.

“Không, con muốn chờ một chút! Kỳ hạn ba tháng còn chưa tới rạng sáng thì coi như chưa hết!”

Lý Từ Nhiệm ôm bé Quân, dứt khoát quyết tâm chờ đợi.

“Con cần gì phải thế chứ?”

Đám người liên tục thở dài.

“Đừng đợi nữa! Tên bán nước như Diệp Lâm Quân sao dám trở về chứ?”

“Nói không chừng lúc này Diệp Lâm Quân đang trái ôm phải ấp ấy chứ!”

Cao Văn Sinh, Trịnh Quân Nga và những người khác đều lên tiếng châm chọc khiêu khích.

Lý Từ Nhiệm không để ý tới, ôm bé Quân tiếp tục chờ đợi.

Đợi từ xế chiều cho tới tận tám giờ tối.

Người vẫn không xuất hiện.

Trời đã tối đen hoàn toàn. Nhóm lên chính trên app truyện-hola nhé cả nhà!

“Đừng đợi nữa, anh ta sẽ không xuất hiện đâu!”

“Cho dù cô đợi đến sáng mai, anh ta cũng sẽ không về.”

Có người lại tới kéo Lý Từ Nhiệm về.

“Không, tự tôi muốn đợi.”

Ánh mắt Lý Từ Nhiệm tràn đầy kiên định.

Một tiếng.

Hai tiếng.

Trọn vẹn bốn tiếng trôi qua.

Chỉ còn mấy phút đồng hồ nữa thôi là tới kỳ hạn.

Lúc này bà cụ dẫn theo đám người xuất hiện.

“Chờ đi! Người còn không xuất hiện đúng không? Nói cho cháu, cháu lại không tin! Nó sẽ không xuất hiện đâu!”

“Có vài người chính là lòng sâu như sông Hoàng Hài”

Bà cụ cười mỉa mai nói.

Lý Từ Nhiệm thê thảm cười một tiếng.

Cô vẫn không đợi được tới sao?

“Đúng vậy, chỉ còn lại một phút.”

Trương Phúc Long nhìn thoáng qua đồng hồ.

“Ngay cả quốc gia cậu ta còn có thể bỏ, huống hồ gì chỉ là mẹ con cô? Không có cô bên người, không biết là anh ta sẽ tìm bao nhiêu người đẹp nữa.”

“Chỉ có cô mới ngốc nghếch chờ anh ta mà thôi!”

“Được rồi, đã đến giờ, chúng ta về đi!”

“Anh ta tuyệt đối không dám về đâu!”

Đương lúc đám người lôi kéo Lý Từ Nhiệm rời đi.

Đột nhiên một giọng nói vang lên: ‘Ai nói tôi không dám về?”

“Hả?”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Giọng nói này sao mà có hơi quen quen?

“Ba ơi, ba ơi…”