Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1908




Chương 1908:

Dù mạnh tới đâu thì cũng có hạn.

Ngày đó, Lạc Việt tuyên bố: Nhất Vũ Kiên Vương qua đời, thêm vào hàng liệt sĩ, đời đời lưu danh!

Trên một bãi biển hoang vắng ở Tinh Quốc.

Một cô bé đang đi nhặt cua đột nhiên gọi mẹ: “Mẹ ơi, mau nhìn xem trong biển có người.”

Nhất Vũ Kiên Vương đã chết nhưng Diệp Lâm Quân còn sống!

“Hả?”

Mẹ của cô bé nhìn sang, giật nảy mình.

Một người trong biển chậm rãi đứng lên, máu me đầy người.

Cô ta sợ hãi, lập tức ôm bé con chạy đi, không quan tâm đến những thứ khác.

Sau khi người kia lên được bãi biển, nằm trên cát, phơi mình dưới mặt trời, cười nói: “Xem ra ông trời còn chưa chịu thu nhận mình!”

Người này không phải ai khác, chính là Diệp Lâm Quân.

Đúng vậy.

Anh còn chưa chết!

Anh còn sống!

Vì sao anh chưa chết?

Tất cả là do lúc bị giarn trơng ngục anh đã lấy được bộ võ công nghịch thiên kia.

Sau khi gặp trắc trở lần trước, anh liền tu luyện bộ võ công từ thời xa xưa nhất này.

Môn võ công này quan trọng là không phá thì không xây được.

Phà càng nghiêm trọng, xây càng lợi hại.

Môn võ công này là thích hợp nhất trong trận chiến trên núi Cửu Long.

Chẳng ai ngờ rằng Diệp Lâm Quân sẽ tu luyện môn võ cổ xưa đó trong tình hình nguy cấp này.

Mà trong tình huống đó, thực lực của anh còn đột nhiên tăng mạnh.

Nhất là khi đối phương liên tục cho nổ, cũng là lúc cơ thể anh bị hư hại nghiêm trọng nhất.

Chẳng những anh không né tránh, mà mượn lần này để tu luyện môn võ công này.

Sử dụng kỹ thuật đánh nhau và kình khí cùng với sức mạnh vô hình để bảo vệ cơ thể, mới không bị nổ thành từng mảnh.

Giữ lại một mạng.

Đương nhiên cái “phá” ở đây cũng chỉ vào một mức độ nhất định.

Cơ thể của người luyện bị đánh nát thì là không thể nào.

Diệp Lâm Quân còn dựa vào một vật.

Áo giáp mà lúc trước Diệp Trung Lâm tặng cho anh.

Chẳng những có thể chặn lại vết thương nghiêm trọng trong chiến đấu, mà còn bảo vệ cho.

thân xác hư hại của Diệp Lâm Quân không bị nổ tung hoàn toàn.

Như vậy mới khiến Diệp Lâm Quân có thể sử dụng môn võ công cổ xưa kia.

Có điều cuối cùng thì áo giáp cũng bị nổ vỡ.

Chính là dựa vào những thứ đó, Diệp Lâm Quân mới sống tiếp được.

Nhưng tình trạng cơ thể của anh thì không tốt lắm.

Khắp nơi đều là vết thương.

Cần mau chóng khôi phục.

“Nơi này không thể ở lâu, phải mau chóng rời đi”

Diệp Lâm Quân vội vàng rời đi.

Nếu như bị quân địch phát hiện, coi như khó thoát.

Mặc dù bây giờ lực chiến đấu của anh mạnh hơn trước, nhưng bây giờ cơ thể thành ra thế này khiến anh không sử dụng ra được.

Diệp Lâm Quân lựa chọn tĩnh dưỡng ở tại Tỉnh Quốc.

Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.