Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1899




Chương 1899:

Hoàng tử Vincent và Hắc Long như sắp sụp đổ.

Những cao thủ cấp thần này vẫn không ngăn cản được anh? Anh tuyệt đối chẳng phải người!

Có khi nào là thần tiên hạ phàm không?

Ngoại trừ đó ra, bọn họ không còn cách giải thích nào nữa.

Nhưng Nhất Vũ Kiên Vương càng mạnh như thế, anh càng không thể sống.

“Tôi còn có chuẩn bị khác!”

“Sườn núi và đỉnh núi Cửu Long còn có hơn mười vạn người!”

Hắc Long mỉm cười.

Mấy mươi vạn người này vẫn chưa có động thủ, đó chính là át chủ bài của ông ta.

“Ừm, Nhất Vũ Kiên Vương đều đã thành ra như thế này rồi, chúng ta còn chiếm được ưu thế về địa lý! Cho dù hắn không sợ chết, cũng sẽ không đến được đúng thời gian đã định” Hoàng tử Vincent chế nhạo.

Diệp Lâm Quân tiếp tục đi về phía đỉnh núi.

Trước mặt, bóng người chẳng chịt phủ kín cả sườn núi, không chừa lại một khoảng trống nào.

Những bóng người dày đặc trên đỉnh núi.

Nhìn thấy nhiều người như thế, Diệp Lâm Quân bất lực lắc đầu: Đó chính là cửa ải cuối cùng, không biết bản thân anh có xông qua được hay không.

Ý thức của anh cũng bắt đầu rã dần.

Quá nhiều người!

Chiến thuật biển người này thật sự có thể khiến người ta tiêu hao sức lực đến chết.

Lê Nguyên.

Vong Quân.

Mẹ.

Các anh em…

Hình ảnh từng người từng người anh yêu thương đều xuất hiện-trong đầu anh.

“Không!”

“Mình không thể chết được!”

“Mình phải sống trở về! Mình muốn gặp lại mẹ và vợ con, còn các anh em bạn bè nữa!”

“Nhất định phải cắm được long kỳ trên đỉnh núi!”

Diệp Lâm Quân chỉnh lại long kỳ cho ngay ngắn, một tay cầm kiếm gãy.

Anh gầm lên một cách điên cuồng: “Xông lên!

Lạc Việt bất bại!”

Đến bước này, Diệp Lâm Quân vẫn kiên quyết xông lên.

Cơn mưa xối xả, nhưng không thể nào dập tắt được nhiệt huyết đang sôi sục trong anh.

Cho dù mười năm ẩm băng, cũng khó lòng tắt được nhiệt huyết.

Huống hồ đây chỉ là một cơn mưa…

“Trời ạ, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” “Đây chắc chắn là kỳ tích!” “Cực hạn của anh ta rốt cuộc là tới mức nào?” “Vi Lạc Việt mà liều như thế có đáng hay không?

Cả thế giới đều đang thắc mắc.

Nhưng những câu hỏi này đừng nói là người khác, mà ngay cả Diệp Lâm Quân cũng khó mà trả lời rõ được? Anh cũng không biết, nhưng anh cảm thấy đó chính là sứ mạng của mình, là ý nghĩa sống của bản thân.

Lần này, Diệp Lâm Quân cùng giao chiến với một đại quân đông đúc như vậy không biết có được thuận lợi hay không.

Ngay cả muốn đối phó cũng phải mất rất nhiều sức lực.

Cho dù có thể tiến về phía trước, nhưng cũng đã quá muộn.

Bây giò không phải cường giả cấp tông sư cấp thần nào cũng có thể chống lại anh nữa.

“Đừng hòng cản được ta!” Diệp Lâm Quân cười lớn, mặc cho bọn họ tấn công, anh vẫn tiếp tục tiến về phía trước.