Chương 1896:
Thế mà đã chết rồi sao?
Nhìn thấy cảnh này, người dân Lạc Việt lại bắt đầu sôi sục.
“Ngài ấy vẫn còn sống! Lạc Việt vẫn còn hi vọng!”
Núi Cửu Long vẫn cuồn cuộn gió cát, dường như không thể thấy rõ mọi thứ.
Diệp Lâm Quân đã bắt đầu …
“Phụt!”
“Phụt!”
Anh cầm Viêm Long Kiếm lao vào đám cao thủ tông sư.
Đi đến đâu, thanh kiếm tỏa ra hào quang đến đó, máu cũng chảy không ngừng.
Chỉ trong chốc lát, từng vị từng vị cường giả cấp tông sư đều bỏ mạng dưới kiếm của anh.
Bỗng chốc đã gục ngã hơn trăm vị tông sư, khiến mọi người đều sững sờ.
Những tông sư còn lại cũng bắt đầu phản ứng lại.
Diệp Lâm Quân đã thành ra như thế này rồi mà vẫn còn sức chiến đấu mạnh như vậy sao?
“Giết!”
“Không thể để hắn sống!”
Mấy đại tông sư không ngừng tiến công, không để Diệp Lâm Quân có cơ hội chạy thoát.
Thế nhưng Diệp Lâm Quân hoàn toàn không chọn cách chạy thoát mà trực tiếp xông thắng về phía lấy cứng chọi cứng.
Trận chiến này đánh tới trời đất tối mù.
Những âm thanh kinh thiên động địa vang lên không dứt.
Toàn bộ cả núi Cửu Long như đang rung chuyển.
Diệp Lâm Quân muốn lấy cứng chọi cứng với mấy trăm tông sư chỉ sợ là không thể chống cự nổi.
Trên người bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết thương.
Anh không phải thần, anh cũng là người.
Tuy nhiên lần này đối đầu, đối phương cũng đã ngã xuống hơn trăm người.
Những tôn sư còn lại cũng bị thương ít nhiều, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Lâm Quân.
Anh được làm bằng sắt saø?
“Tiếp tục!” Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
Diệp Lâm Quân vuốt ve lá cờ của Lạc Việt, tiếp tục chiến đấu.
“Nhất định phải giết hắn! Nếu không sau này không ai cản được Lạc Việt!”
Mọi người đều hô lên.
Hơn ba trăm cường giả cấp tông sư giống như phát điên lao vào giết Diệp Lâm Quân.
Hai bên chiến đấu đã vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của người bình thường.
Mức độ hủy hoại mà trận chiến này tạo thành không kém gì sự công phá của máy bay ném bom trong chiến tranh hiện đại…
Đó chính là sức mạnh khi chiến đấu của mấy trăm cao thủ cấp tông sư…
Nhưng từ một phía mà nói sức mạnh của Diệp Lâm Quân đúng là đáng sợ.
Mạnh đến mức khiến người ta căm phẫn!
Một mình đối mặt với hàng trăm cao thủ cấp tông sư, vậy mà lại có thể đánh được tới mức này.
Hoàng tử Vincent và Hắc Long đều cảm thấy khiếp sợ.
Hai người cũng không còn bình tĩnh như trước, nhìn chiến trường mà run lên từng đợt.
Họ không nói chuyện với nhau nữa.
Nhất Vũ Kiên Vương hết lần này đến lần khác vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ!
“Âm!”
“Âm!”
“Âm”
Chương 1897:
Trước trận chiến khốc liệt, khu rừng ở sườn bắc của núi Cửu Long đều đã bị san bằng.
Khắp nơi đều là khói lửa của chiến tranh và khung cảnh điêu tàn.
“Phập!”
“Phập!”
Cường giả cấp tông sư lần lượt ngã xuống.
Cuối cùng, hai mươi phút trôi qua, trận trận chiến không còn một ai đứng vững.
Những cường giả hoặc là chết hoặc là bị thương, toàn bộ đều la liệt trên mặt đất.
Còn Diệp Lâm Quân vậy mà cũng…
Anh vậy mà cũng không chống cự nổi, cùng ngã khuyu xuống đất giống như các cường giả tông sư khác.
Tuy anh đã chém giết được hơn trăm cường giả tông sư, nhưng anh cũng bị thương rất nặng, đổ máu không ít.
“Khu khụ khụ…’ Anh ho liên tục.
Mỗi lần ho, khóe miệng không ngừng trào ra máu.
Càng đáng sợ hơn là Viêm Long Kiếm có sức mạnh vô địch cũng bị gấy làm đôi.
Có thể thấy cuộc chiến này khốc liệt biết bao nhiêu! “Cái…
cái này…
“Hơn năm trăm cường giả cấp tông sư đều bị đánh bại? Hơn nữa là bị một người đánh bại?” “Làm sao có thể? Hắn là thần sao?” Ánh mắt hoàng tử Vincent tỏ vẻ khó tin.
Anh sắp qục ngã rồi, nhưng anh không phải thần, anh chỉ là một người dân Lạc Việt bình thường.
Không có anh, vẫn sẽ có một Diệp Lâm Quân khác xuất hiện, kế thừa tinh thân của Lạc Việt.
“Ha ha ha…”
Nhưng Hắc Long đột nhiên lại bật cười rất lớn.
Phương pháp của hắn ta có hiệu quả rồi.
Mặc dù tổn thất rất lớn, nhưng cuối cùng cũng ép Diệp Lâm Quân đến chết.
“Hắn cuối cùng cũng gục ngã!” “Cho dù chúng ta có tổn thất nặng nề thế nào? Hắn cuối cùng cũng ngã xuống!” “Người đâu, nghe mệnh lệnh của ta, giết chết hắn! Tuyệt đối không được để hắn sống!” Hắc Long ra lệnh.
Một khắc hắn cũng không thể đợi được, hắn rất muốn giết Diệp Lâm Quân ngay lập tức.
Hàng vạn cường giả cấp thần ở phía sau lần lượt động thủ.
“Tiêu rồi tiêu rồi, lân này tiêu thật rồi!” “Nhất Vũ Kiên Vương có sức mạnh vô địch không sai, nhưng ngài ấy cũng đã tới giới hạn rồi!” Đây là thời khắc đáng lo ngại nhất của Lạc Việt.
Mọi người đều biết Diệp Lâm Quân đã đến cực hạn của mình rồi.
Anh không thể chống cự nổi nữa…
‘Cộp cộp cộp…
Hàng vạn cường giả chiến thần lao tới giết Diệp Lâm Quân.
Bọn họ dừng lại trước mặt Diệp Lâm Quân.
“Nhất Vũ Kiên Vương cậu hãy mau sớm đầu hàng! Hà tất gì phải chống cự chứ? Cuối cùng chẳng phải cũng thất bại sao?” “Đúng vậy, chống cự đến bây giò hay là để chúng tôi giết cậu, long kỳ Lạc Việt mà cậu bảo vệ há chẳng phải cũng sắp bị chúng tôi hủy hoại sao?” “Không phải cậu rất mạnh à? Đến đây, tiếp tục đi! Xem cậu có bảo vệ được nữa không?”
Mọi người đều cười nhạo Diệp Lâm Quân.
“Cậu nhìn lại mình đi bây giờ còn đứng lên nổi không, tôi sắp đem long kỳ Lạc Việt nghiền nát rồi này!” Một cường giả thần cấp bước tới trước mặt Diệp Lâm Quân nói.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, đối với các chiến sĩ Lạc Việt mà nói, long kỳ còn quan trọng hơn cả tính mạng!”
“Đúng là cách giết người tàn nhẫn nhất!”
“Nếu đứng trước mặt chiến sĩ này mà phá hủy long kỳ, đó chính là sự sỉ nhục nặng nề nhất!
Đừng, đừng mà…”
Người dân Lạc Việt đang theo dõi cảnh này đều bật khóc “Hửm?”
Khi tay anh vừa chạm vào long kỳ Lạc Việt, đột nhiên có một bàn tay lớn giữ lấy cổ tay của anh.
“Am”
Cùng lúc đó, một cỗ lực xuyên qua cánh tay truyền đến toàn thân.