Chương 1881:
“Tôi chỉ muốn gặp Lê Nguyên và bé Quân, biết điều thì tránh ra, không thì đừng trách tôi giết người!” Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói.
“Mày còn muốn giết bọn tao? Muốn chết sao?”
“Tao xem thử mày giết kiểu gì?”
Mấy người Lý Hồng Thắng muốn động thủ với Diệp Lâm Quân.
“Đợi đã!” Lúc này Lý Từ Nhiệm ôm bé Quân chạy ra.
“Vong Quân, nào, ôm bai”
“Sau này, những ngày tháng không có ba con nhớ phải nghe lời mẹ và bà nội đấy!”
“Lê Nguyên, chăm sóc tốt bé Quân và mẹ!”
Diệp Lâm Quân ôm bé Quân và Lý Từ Nhiệm, còn có Chí Oánh.
“Hở?”
Mấy người hoàn toàn sững sờ.
Diệp Lâm Quân đây là đang làm gì vậy?
Nghe cách nói chuyện như vậy, giống như là sắp sinh ly tử biệt vậy.
“Anh… anh muốn làm gì vậy?”
Lý Từ Nhiệm cố kìm nước mắt hỏi.
“Tạm thời anh phải rời khỏi Giang Bắc! Có điều em yên tâm, trong ba tháng anh nhất định sẽ đón các người về nhà!” Diệp Lâm Quân nói.
“Ha ha ha, kẻ bán nước sắp bỏ chạy rồi sao?
Có phải là muốn trốn khỏi Lạc Việt không?”
“Bị tôi nói trúng rồi chứ gì, sắp đào tẩu ra hải ngoại rồi!”
Thấy Diệp Lâm Quân im lặng.
Mọi người lần lượt nói; Mọi người nói khó.nghe bao nhiêu, thì khó nghe bấy nhiêu.
Dầu sao thì bây giờ tin đồn Diệp Lâm Quân là kẻ bán nước cũng đang sôi sục không ngớt.
“Nói em biết, có phải anh sắp đi nước ngoài không?” Lý Từ Nhiệm nói, có hơi kìm nén nhìn Diệp Lâm Quân.
Diệp Lâm Quân gật đầu: “Ừm, đúng vậy!”
“Ha ha ha…”
“Rõ ràng là muốn chạy trốn, vậy mà còn nói mấy lời thanh tân thoát tục như thế?”
“Kẻ bán nước! Phản đồ của Lạc Việt, mày sẽ không chết yên!”
Nghe thấy Diệp Lâm Quân đích thân thừa nhận, mọi người càng điên tiết hơn.
Chửi chữ, xổ Nho.
“Tin anh; anh không thể phản bội Lạc Việt!”
Diệp Lâm Quân nắm tay Lý Từ Nhiệm nói.
“Phì, ai mà tin lời nói dối của mày! Chẳng qua mày muốn lừa Lê Nguyên mà thôi!”
“Thật sự hận không thể giết được mày!”
Lý Từ Nhiệm mặc kệ những người đó, gật đầu với Diệp Lâm Quân: “Ừm, em tin anh! Bé Quân và mẹ có em bên cạnh, anh cứ yên tâm!”
“Được, vậy anh đi đây!”
Thật ra, Diệp Lâm Quân rất không nỡ, đặc biệt là khi nhìn thấy mẹ và vợ của anh. Nhưng vì Lạc Việt, anh nhất định phải đi.
Nghĩ cho đại cục trước mắt, nghĩ cho bản thân mình sau.
Lạc Việt nước lớn thế mạnh, sao có thể sợ hãi mà không dám đi chứ?
“Khoan đã, kẻ bán nước mày muốn chạy sao?
Bọn tao đâu dễ để cho mày chạy thoát!”
“Bọn tao phải bắt cái tên bán nước như mày giao cho những người có thẩm quyền giải quyết!”
Mấy người Lý Hồng Thắng ngay lập tức ngăn Diệp Lâm Quân lại.
“Làm cái gì đấy?”