Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1797




Chương 1797:

“Đúng vậy! Anh xem chúng tôi là đồ ngu hả? Đã sắp đến Kinh Thành rồi mà còn đòi đổi đường khác?”

Chiến Dân không thể tin được nhìn chằm chảm Diệp Lâm Quân: “Anh không hiểu rõ tình hình bây giờ đúng không? Khu vực phía trước đã nằm gọn trong tay ta, do đội Lang kiểm soát, đường đi đã thông thuận rồi.

Không có bất cứ nguy hiểm nào thì thay đổi lộ trình làm cái quái gì? Anh có chứng hoang tưởng bị hại à? Con đường phía trước đã bị người của ta kiểm soát rồi, nguy hiểm ở đâu ra co?”

Diệp Lâm Quân cười lạnh một tiếng: “Các người tin tưởng tôi đi, dọc đường đi không có bất kỳ nguy hiểm nào, các người không thấy có gì đó không ổn à? Thứ này có thể khiến các nước lớn phải tranh đoạt, cơ hội tốt như thế này bọn họ sẽ bỏ qua chắc?”

“Hừ, Diệp Lâm Quân, anh chỉ đang suy đoán mà thôi, còn chúng tôi là lấy thực tế ra nói chuyện. Con đường chúng ta đang đi bây giờ đã được chúng tôi kiểm tra đi kiểm tra lại rất nhiều lần rồi, cực kỳ an toăn!”.Bạo Long gần như đã nổi giận rồi.

“Tin tôi! Nếu không sẽ có rất nhiều thương vong!” Diệp Lâm Quân vẫn kiên trì với ý kiến của mình.

“Anh còn nói nữa là tôi sẽ quăng anh ở lại đây luôn đó! Câm miệng lại! Tiếp tục lên đường !” Bạo Long ra lệnh.

Diệp Lâm Quân bất đắc dĩ lắc đầu.

“Tại sao lại không có ai tin chứ?”

Bốn đội lớn này đúng là xuất hiện rất nhiều nhân tài.

Nhưng nếu muốn so về kinh nghiệm thì Diệp Lâm Quân bỏ xa bọn họ cả mười con phố.

Anh còn là Chiến thần Côn Luân nữa cơ mà, tùy tiện ngụy biện một câu là có thể khiến mọi người tin tưởng.

Nhưng bây giờ anh không phải là Chiến thần, anh cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, lại còn phải ngồi trên xe lăn nữa chứ, dù có nói khô cả họng thì cũng không ai thèm tin.

Ôi cái phận thấp cổ bé họng này!

Không ai tin tưởng hết!

“Tôi còn muốn nhìn thử xem tiếp theo sẽ có nguy hiểm gì đấy?” Hoảng Phượng Hoàng lườm Diệp Lâm Quân một cái.

Đoàn xe tiếp tục xuất phát.

Mặt ai cũng lạnh te, tâm trạng tốt đều bị Diệp Lâm Quân phá hỏng hết cả rồi.

Còn lại một khu vực cuối cùng, đoàn xe đi qua cực kỳ thuận lợi. Đội Lang và trạm gác ngầm đã càn quét qua một lần rồi.

Đám người đứng chờ đoàn xe ở trước cổng Kinh Thành.

Khi đoàn xe đi đến trước cổng, Bạo Long dừng lại, quát vào mặt Diệp Lâm Quân: “Nguy hiểm đâu? Ở chỗ nào cơ?”

“Đúng đó! Diệp Lâm Quân, không phải là anh nói con đường này có nguy hiểm à? Chúng ta đã an toàn đi qua rồi, nguy hiểm ở đâu nào?”

“Lại còn bảo chúng tôi đi đường khác nữa chứ, anh bị điên à?”

Mãy người Hỏa Phượng Hoàng lạnh lùng măng anh.

Sau khi bốn người của đội Lang và hơn chục người của trạm gác ngầm biết được chuyện này cũng, cười ồ lên.

“Xem chúng ta là bọn ngu thật đấy à? Xung quanh con đường này đều trong tầm kiểm soát của z chúng ta, không có gì nguy hiểm hết á “Anh tới tìm cảm giác tôn tại hử? Lần hộ tống này anh chẳng được cái tác dụng gì hết tron á!

“Đến bây giờ anh vẫn thấy đề nghị vừa rồi của anh là đúng đắn sao?”

Mấy người Bạo Long hỏi.

Diệp Lâm Quân gật đầu: “Đúng vậy, tôi tin chắc con đường này có vấn đề, nên vừa rồi mới bảo các cậu thay đổi tuyến đường khác”

“Tôi phục rồi! Vứt anh ta ở đây luôn nhá? Cho anh ta tự đẩy xe lăn mà quay về!”

Bạo Long bị chọc giận đến sắp bùng nổ luôn rồi.

“Đúng đó, tôi cũng nghĩ quăng anh ta ở đây quách đi cho rồi!”

Những người khác đều nghĩ như vậy.

Diệp Lâm Quân đã nhiều lần khiêu khích với sự uy nghiêm của bọn họI “Thôi quên đi, hoàn thành nhiệm vụ là được rôi, không cân thiết bị ảnh hưởng bởi những chuyện nhỏ nhặt này!”