Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1777




Chương 1777:
Ba người nhà Diệp Lâm Quân sững sờ.

Có người không biết xấu hổ đến mức này hay sao? Quang minh chính đại đòi thế ư?

Trịnh Quốc Thắng cười nhìn Chí Oánh nói: “Bà thông gia này, một người phụ nữ như bà giữ vật kỷ niệm này cũng chẳng có giá trị sưu tầm gì. Bà thích cái gì, tôi sẽ đổi với bà được không? Đồ sưu tập trong nhà chúng tôi nhiều lắm đấy!” Trịnh Quốc Thắng cũng nói ra ý nghĩ của ông ta. “Đúng vậy, Lê Nguyên cũng thế. Một cô gái trẻ như cháu thì sưu tầm mấy thứ này có ích lợi gì? Giá trị của loại vật kỷ niệm này ở trong tay chúng tôi mới có thể thể hiện ra được!” “Đúng, chỉ có quân nhân xuất ngũ như ông bà nội mới biết được giá trị của loại vật kỷ niệm này thôi! Vật này ở trong tay ông bà mới có thể tỏa sáng được!

“Đặt trong tay các cháu thì lãng phí quả, đều bị bé Quân xem như đồ chơi rồi kìa!” “Nên các cháu hãy nhường lại vật kỷ niệm này cho ông bà đi!”

Đám người Trịnh Quân Nga cố hết sức khuyên bảo. Mục đích của họ rất đơn giản, tham lam đòi cả ba bộ vật kỷ niệm.

Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng nói: “Đúng vậy! Chỉ chúng tôi mới có thể thể hiện rõ nhất giá trị của những vật kỷ niệm này! Nhường nó cho ông bà đi, có thể đổi bằng tiền hoặc những vật khác cũng được!” Hai người Ngô Thị Lan hai người bắt ép. “Diệp Lâm Quân, anh cũng thật là, anh biết rõ ông bà nội thích những vật thế này, sao không cầm thêm về vài bộ? Không có hiếu chút nào!” Trịnh Quân Nga lạnh lùng lườm Diệp Lâm Quân. “Không được!” Diệp Lâm Quân nói thẳng: “Đây là quà cho người nhà tôi, mấy người đổi bằng cái gì cũng không được, đừng có nghĩ đến chuyện đó nữa!”

Thái độ của Diệp Lâm Quân nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Một kẻ tàn tật ngồi trên xe lăn mà cũng dám nói vậy à? “Diệp Lâm Quân cậu nói cái gì? Cậu vẫn không hiểu tình cảnh của mình lúc này đúng không? Cậu có tư cách gì mà nói thế hả?” Đám người Ngô Thị Lan quát lớn. Diệp Lâm Quân cười: “Không có gì, nhưng các người đừng hòng lấy được thứ này đi!”

Lý Từ Nhiệm gật đầu: “Ông bà ngoại, cháu cũng rất muốn tặng vật kỷ niệm cho ông bà nhưng đây là quà của Quân Hạo, đưa cho người khác thì không tốt lắm.” “Diệp Lâm Quân cậu có nghĩ tới chúng tôi không hả? Cậu tặng quà cho mẹ mình mà không tặng cho bố mẹ vợ hay sao? Trong mắt cậu còn có chúng tôi không?”

Đi cùng tiếng quát là Trịnh Nhã Uyên và Lý Hồng Thái, hai người này đang tức giận nhìn trừng trừng Diệp Lâm Quân.

Chí Oánh nghe câu này thì sắc mặt hơi khó coi. Diệp Lâm Quân không chuẩn bị quà cho mấy người như Ngô Thị Lan thì thôi, nhưng đến quà cho bố mẹ vợ cũng không có.

Trịnh Nhã Uyên nói thẳng với Lý Từ Nhiệm: “Lê Nguyên con đã thấy chưa? Trừ mẹ nó ra thì có có để bố mẹ vào trong mắt đâu!”

Chí Oánh lập tức nói: “Bà thông gia, tôi tặng bộ của mình cho ông bà vậy! Vật này cũng không có tác dụng gì với tôi cả!” “Ai cần bà…”

Trịnh Nhã Uyên đang định nổi giận từ chối thì tiếng của Ngô Thị Lan đã vang lên: “Được! Vậy nhường lại bộ của bà đi!” “Đúng, Lê Nguyên cũng tặng bộ của con cho ba con đi Thế này mới hợp lý!” Trịnh Quốc Thắng cũng hùa theo. “Được rồi, cháu sẽ tặng lại! Tặng cả phần của bé Quân cho ông bà nữa!” Lý Từ Nhiệm tức giận ném cả ba bộ vật kỷ niệm cho đám người Ngô Thị Lan.

Cô thật sự tức giận rồi đấy! Có ai không nhìn ra loại thủ đoạn này cơ chứ? Rõ rành rành là họ muốn đòi vật kỷ niệm “Nhã Uyên, Hồng Thái, thứ này các con cũng chẳng dùng làm gì! Hay là cho cha mẹ nhé?” “Đúng, cha sẽ cho hai đứa một khu đất! Thứ này cũng chẳng có tác dụng gì với các con cả!” Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng nói như vậy.

Hai người không nói gì nữa, đưa ba bộ vật kỷ niệm đi

Mục đích của hai người Ngô Thị Lan đã thành nên cười đến không ngậm mồm vào được.