Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1756




Chương 1756:

 

Vậy anh đến bằng cách nào?

 

Không ai ngăn cản anh ư?

 

Anh đi đâu rồi!

 

“Được rồi, chờ lễ Phong Vương bắt đầu đãi”

 

Mọi người dời sự chú ý về phía buổi lễ.

 

Giờ phút này, buổi lễ đấ được chuẩn bị hoàn tất, sắp sửa diễn ra.

 

Hơn nữa, toàn bộ quá trình đều livestream.

 

Mấy người Giang Bắc, Lý Từ Nhiệm đang ngồi chờ trước màn hình.

 

Bé Quân võ hai bàn tay nhỏ nhắn, hô hào: “Ba, bai”

 

Lý Từ Nhiệm nghiêm túc nói: “Lê Quân, nếu ba không bị thương thì đúng là có thể xuất hiện “Con phải ghi nhớ rằng ba con là anh hùng có một không hai!”

 

Bé Quân gật đầu: “Vâng ạ, Lê Quân biết, ba là anh hùng có một không hai “Đợt lát nữa, chúng ta phải chú ý nhìn ba có ở trên khán đài hay không nhé?”

 

Lý Từ Nhiệm cười dặn con.

Tải ứng dụng truyện hola đọc khích lệ nhóm nhé!

,ụ “Vâng, được ạ Đối với Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh, Diệp Lâm Quân đi dự buổi lễ này cũng là vinh quang.

 

Bởi vì ai cũng biết, người được dự lễ đều có công lớn với Lạc Việt.

 

Những người khác dù giàu nứt đố đổ vách, hay quyền lực che trời cũng không được đi!

 

Đi dự lễ, việc này đã là vinh dự vô cùng!

 

Cho nên bọn họ đều chờ mong nhìn thấy bóng dáng của Diệp Lâm Quân trên khán đài.

 

Rất nhiều người đang xem livestream.

 

Gần như là toàn bộ công dân nước Lạc Việt đều xem.

 

Đám người Ngô Thị Lan cũng đang nhìn.

 

Bởi vì trước đây bọn họ cũng là quân nhân của Lạc Việt nên cảm giác hơi hoài niệm.

 

Một đám người tụ tập xem chung với nhau.

 

Mọi người đang chờ trước màn hình tivi.

 

Ngô Thị Lan còn nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ với mọi người: “Có sự tồn tại của Chiến thần Đạo và Nhất Vũ Kiên Vương, Lạc Việt ta mới được bình yên. Đất nước yên bình, chúng ta mới có thể giàu có, dòng họ mới ngày càng phát triển! Chúng ta phải cảm ơn những vị anh hùng này!”

 

“Đúng là như vậy, cho dù chúng ta phát triển thì cũng phải phát triển dưới nền hòa bình, thật sự nên cảm ơn những anh hùng này!”

 

Trịnh Quốc Thắng thở dài nói: “Nếu có thể đến hiện trường xem buổi lễ, thì đời này sống chẳng còn nuối tiếc!”

 

“Đáng tiếc, người được đi xem lễ Phong Vương đều phải có cống hiến to lớn với Lạc Việt, thậm chí là cán bộ cấp cao của đất nước mới có được tư cách tham gia buổi lẽ!”

 

Ngô Thị Lan rất tiếc nuối, bằng năng lực của bọn họ, muốn đi xem buổi lễ là chuyện không bao giờ xảy ra.

 

Vì vậy, mơ mộng cũng chẳng dám.

 

Nhưng nếu được trải nghiệm lần này, tuyệt đối sẽ khoe khoang tận trời.

 

Dù là những nhà giàu có quyền lực cũng chẳng dám khinh thường họ nữa.

 

Trịnh Quân Nga cười khẩy: “Em nghe nói Diệp Lâm Quân cũng đi dự lễ, còn là Lý Từ Nhiệm đưa đi nữa”