Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1739




Chương 1739:

 

“Mày nhất định phải tới, đừng để bọn tao khinh thường mày!”

 

Diệp Nhật Long và Nguyễn Mỹ Lệ lại rời đi một cách kiêu ngạo.

 

Sau đó không lâu, Tây Thiên Vương đi tới, rồi nói mọi chuyện cho Diệp Lâm Quân.

 

“Được, tối nay đi!”

 

Lúc gần tám giờ tối.

 

Lý Từ Nhiệm nhận được tin tức, nhà họ Diệp chỉ mặt gọi tên muốn Diệp Lâm Quân mang Lê Quân tới.

 

Vì vậy, cô vội vã tới ngăn cản, nhưng chung quy vẫn chậm một bước.

 

Lý Từ Nhiệm vội gọi điện thoại cho ông cụ Lâm.

 

“Ông Lâm, cầu xin ông cứu con của tôi một lần, nhà họ Diệp sẽ xuống tay với nó mất, xin ông đấy, cầu xin ông cứu con và chồng tôi!”

 

“Hả? Gái gì với cái gì cơ?”

 

Đầu bên kia điện thoại, ông cụ Lâm lập tức bị bối rối.

 

Còn có người đám đối phó với bọn họ à?

 

Muốn chết sao?

 

Đây không phải là tự tìm đến cái chết sao!

 

Ông cụ vừa định nói gì đó, thì bên tai đã truyền đến giọng nói của Diệp Trung Thiên: “Chiến thần Quân tới! Mọi người mau lên!”

 

Nghe đến đó, ông cụ chỉ có thể đồng ý với Lý Từ Nhiệm một cách mơ hồ: “Được, được…”

 

Nhà họ Diệp ở Kinh Thành sẽ không vì Diệp Lâm Quân mà khom lưng đi làm điều này.

 

Vì vậy họ chỉ có thể sắp xếp bọn họ tới.

 

Rất nhanh sau đó, Bắc Thiên Vương đẩy Diệp Lâm Quân đi vào.

 

Lê Quân được Diệp Lâm Quân ôm vào trong ngực.

 

“Diệp Lâm Quân, anh lại dám đến thật à?”

 

Người nhà họ Diệp vừa thấy Diệp Lâm Quân, thì về cơ bản mọi người đều rất tức giận.

 

Hai năm trước, Diệp Lâm Quân đã mang lại quá nhiều sỉ nhục cho mọi người.

 

Anh hầu như hủy diệt tất cả mọi người.

 

Mọi người giận mà không dám nói gì.

 

Muốn trả thù, nhưng làm sao có thể?

 

tới đây! Bọn họ muốn đối phó với mày!”

 

“Ai cho mày sửa lại họ của tên oắt con này!”

 

“Cuối cùng thù lớn của bọn tao cũng được báo! Nhà họ Diệp mà ra tay, mày chắc chắn phải chết!”

 

Nhà họ Diệp ở Giang Bắc đã chờ đợi ngày này quá lâu. Người người đều muốn trừ khử Diệp Lâm Quân một cách thống khoái. “Mày dám?

 

Diệp Lâm Quân lạnh lùng nói. “Ha ha ha…”

 

Diệp Nhật Long bật cười. Nguyễn Mỹ Lệ cũng bật cười. Tất cả mọi người đều bật cười. “Diệp Lâm Quân, mày đã như vậy rôi, mà còn cuồng vọng như vậy à?”

 

“Không dám? Mọi người dựa vào cái gì mà không dám? Mày là cái thá gì?