Nhưng phải lấy đi một quả thận, vậy trực tiếp cắt đứt mất con đường khôi phục của Diệp Lâm Quân.
“Không được, tôi phải ngăn cản”
Lý Từ Nhiệm muốn xông vào phòng mổ.
Lại bị từng lớp người ngăn cản.
Ca nổ tiếp tục tiến hành, Lý Từ Nhiệm chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi.
Vẫn liên tục chờ mấy tiếng, cảnh báo phòng mổ mới được tắt.
Chuyện này cho thấy ca mổ đã thành công.
Trương Phúc Long nhanh chóng được đưa ra ngoài, chuyển hướng tới phòng giám sát bệnh nặng.
“Tình huống như thế nào? Bác sĩ”
Mọi người đều vây lại.
“Ca mổ tất thuận lợi”
Chuyên gia Trần cười.
“Quá tốt, thật sự quá tốt”
Một đám người hưng phấn hô.
Tất cả mọi người nở nụ cười hài lòng.
Nhưng không ai quan tâm Diệp Lâm Quân thế nào.
Lý Từ Nhiệm lập tức xông vào phòng mổ, nhìn thấy Diệp Lâm Quân ngồi trên xe lăn, cô mới thở đài một hơi, cô lập tức ôm châm Diệp Lâm Quân, khóc không ngừng.
“Đừng khóc, không phải anh đây không có chuyện gì sao? Không việc gì phải lo lắng”
Diệp Lâm Quân sờ đầu cô.
Lý Từ Nhiệm còn thật sự cho rằng thận của Diệp Lâm Quân bị lấy đi, cô khóc không ngừng.
Thật ra ai dám lấy đi thận của Diệp Lâm Quân? Đây không phải muốn chết sao? Nhưng vì sao cơ thể Trương Phúc Long lại khôi phục? Bởi vì…
Diệp Lâm Quân cho Trương Phúc Long dùng thuốc cổ của Trần Hữu Đạo cho.
Cũng xem như là một loại thí nghiệm.
Thử xem hiệu quả của loại thuốc này rốt cuộc là như thế nào? Có thể được xưng tụng là thuốc thần hay không.
Kết quả rõ ràng, là thuốc thần.
Cho dù thận của Trương Phúc Long hư hao nghiêm trọng, sau khi dùng thuốc thần, hiệu quả kinh người.
Vậy mà chữa trị bảy tám phần, Trương Phúc Long cũng không cần thay thận hỏng.
Chuyện này khiến-Diệp Lâm Quân rất vui mừng.
Nếu mở rộng loại thuốc thần này thì quá tốt.
Các chiến sĩ Lạc Việt phải đổ ít hơn bao nhiêu máu? Bốn quý tộc lớn đúng không? Xem ra sớm muộn phải tìm các người!
“Anh có cảm thấy rất suy yếu hay gì không?”
Lý Từ Nhiệm hỏi Diệp Lâm Quân.
Chẳng qua những ngày này Diệp Lâm Quân bởi vì ngồi xe, Tây Thiên Vương còn trang điểm cho anh thành dáng vẻ rất yếu ớt.
Cho nên dáng vẻ bây giờ rất giống như bị lấy đi một quả thận.
Diệp Lâm Quân lắc đầu: “Anh không sao, thật ra anh…” Lúc này lại có tiếng bước chân vang lên, chỉ Ngô Thị Lan bọn họ đi vào.
Lý Từ Nhiệm còn cho rằng bọn họ đến cảm ơn, kết quả Trịnh Quốc Thắng cười: “Nhìn đi, tôi đã nói hiến một quả thận không có chuyện gì mà.
“Đúng đó, cô xem thử cũng không hư hao tốn kém bao nhiêu, ít ra vẫn còn một quả thận”.