Loại sợ hãi này là xâm chiếm vào lòng người.
Nghe thấy là sợ hãi! Những người trong tâng lớp thượng lưu này càng biết Trấn Thiên Điện đáng sợ như thế nào…
Hết lần này tới lần khác, thời khắc nguy hiểm nhất trong đời anh ta chính là lúc này gặp Trấn Thiên Điện.
“Xùy!” “Xùy!” “Xùy!”…
Hơn một ngàn người của Trấn Thiên Điện đều rút ra đao Đường – Lưỡi đao hướng tới phía trước, khiến quỷ thân cũng phải kinh hãi.
“Giết!”
“Giết “Giết!”
Tiếng gào thét trâm thấp, khí thế hùng hổ, sát ý lãnh liệt.
Lá cây đột nhiên bay tứ tung, ngay sau đó nhiệt khí toát ra, còn kèm theo mùi gay mũi.
Anh ta bị đọa tè ra quân! Những người khác cũng không khá hơn là bao.
Cho dù là cao thủ thuộc cấp cũng bị dọa đến run lẫy bẩy…
Âm! Đột nhiên Bắc Thiên Vương cử động ra tay, tấn công giống như một con thú.
“Bộp…
Hơn trăm cao thủ trước mắt một người đính chiêu là y rằng một người bay ra ngoài.
Trăm đại cao thủ mà không chống lại được nổi một chiêu! “Đừng giết tôi!”
Diệp Tư Mãnh sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
“Ầmf”
“Bộp…
“Ầmf”
“Bộp..”
Bắc Thiên Vương giẫm hai chân xuống, đầu gối đau như vỡ nát, cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Am.
Diệp Lâm Quân bưng bình tro cốt giẫm lên.
Âm Lại một người giãm lên.
Âm Tiếp theo, cổng nghĩa trang Thanh Sơn mỏ rộng.
Mặc cho đoàn người Diệp Lâm Quân tiến vào.
Không một người nào dám đứng ra ngăn cản.
Thậm chí tất cả mọi người quỳ rạp ở hai bên nghênh đón Diệp Lâm Quân tiến vào.
Sau khi vào nghĩa trang Thanh Sơn.
Rất nhanh, từng khối bia mộ được chuyển vào trong.
Diệp Lâm Quân tự mình cầm con đao nhỏ khắc bia mộ.
Anh ta muốn nhớ kỹ ba trăm bảy mươi lăm người, tên của mỗi người!
Một lễ tang long trọng được tổ chức ngay sau đó.
Các anh em yên tâm an nghỉ!
Diệp Lâm Quân ném một chén rượu.
Ngàn người phía sau đồng loạt hô lên..