Vì vậy, nhìn thấy mấy người Tây Phương đang cố gắng cứu chữa, anh ta liền hạ lệnh triệu hồi quân lính.
Chỉ là thân tín của Diệp Lâm Quân không thèm để ý đến anh ta!
“Tôi nhắc lại lần nữa! Đây là mệnh lệnh của Chiến thần Côn Luân, tôi lệnh cho mọi người theo tôi rời khỏi đây! Người nào chọc giận tôi kết quả nhất định sẽ rất thảm!”
Chiến thần Tu La điên cuồng hét lớn.
“Ai sợ ai chứ! Tới đây, tôi đánh với anh!”
Trung Phương không nhịn được, hướng về phía Chiến thần Tu La-gào lên.
“Trung Phương, anh muốn chết! Anh như vậy tức là muốn kháng lệnh cấp trên!”
Ba người Thất Sát, Phá Quânï, Thăm Lang nhìn chằm chằm vào Trung Phương.
“Trần Hữu Đạo, tôi không sợ anh!”
Ánh mắt Trung Phương tràn đầy ý chí chiến đấu.
“Kakaka…”
Thiên kiếp thập bát ky, U Linh quân đợi đến khi tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Chiến thần Tu La.
“Mấy người đều không tuân theo mệnh lệnh của Chiến thần Côn Luân?”
Chiến thần Tu La mỉm cười.
Không khí căng thẳng giữa hai bên đang dần lên đến đỉnh điểm.
Chính vào lúc này, Tây Phương đang ghé bên cạnh Diệp Lâm Quân đột ñhiên đứng dậy,hô lên: “Tất cả tuân theo mệnh lệnh! Anh ấy là Chiến thần Côn Luân mới, chúng ta nên tuân theo mệnh lệnh!”
Tây Phương cũng khá có uy tín trong lòng quân, anh vừa nói một câu, mọi người lập tức dừng lại.
“Tôi không phục.”
Trung Phương vẻ mặt quật cường.
Tây Phương đến bên cạnh Trung Phương, nói vài câu.
Sắc mặt Trung Phương thay đổi.
Sau đó, anh cúi xuống, gật gật đầu: “Trung Phương nguyện tuân theo mệnh lệnh, mọi người nghe theo lời Tây Phương! Chúng ta theo Chiến thần Côn Luân mới rời đi!”
Dù mọi người ai cũng không muốn nhưng vẫn đành phải tuân theo mệnh lệnh, Trần Hữu Đạo không quan tâm nhiều như vậy, anh ta cười nói: “Được rồi, đi theo tôi!”
Rất nhanh chóng, anh ta đã đưa mọi người đi khỏi nơi đây.
Nơi này chỉ còn lại một mình Diệp Lâm Quân đã không còn hơi thở…
Lý Từ Nhiệm bên cạnh cũng khóc lóc đau thương rồi ngất đi lúc nào không rõ.
Ông cụ Lâm và Lâm Phụng Tiên phát hiện ra hơi thở của Diệp Lâm Quân, ông cụ Lâm nói với cô một sự thật không thể không chấp nhận.
“Con ơi;anh ta đã không còn.
nữa rồi”
“Bùm!”
Nghe đến đây, trong đầu Lý Từ Nhiệm như sắp nổ tung.
Cô không thể chấp nhận được việc này!.