Anh thật muốn buông tha trận chiến, buông bỏ công danh, thân phận để làm một người đàn ông bình thường, ở cạnh và chăm sóc cho những gì anh cho là quan trọng.
Trước đó, chiến thần Tu La bảo vệ cho mẹ và vợ mình, Diệp Lâm Quân đã muốn nhường lại vị chí Côn Luân cho anh ta.
Nhưng anh ngẫm đi ngẫm lại thấy như vậy thật không đúng.
Vị trí mà canh đang nắm giữ này là cộng đồng Lạc Việt chứng kiến, côn nhận.
Trần Hữu Đạo muốn €ó được nó nhất định phải đánh-bại anh!
Anh là chiến thần Côn Luân.
Tuyệt đối phải toàn lực ứng chiến, nghênh đón bất cứ khiêu chiến của bất cứ ai.
Đây là tôn nghiêm của chiến thần.
Phải có niềm tin rằng bản thân bất bại!
Không thể buông thải!
Càng không thể thất bại!
chứng kiến chiến trường năm đó, Vô địch Ma Thần!
Quả thực khủng bố khó tả!
Sắc mặt Trần Hữu Đạo thay đổi.
Hiện giờ, sức mạnh của Diệp Lâm Quân như tăng thẳng lên một cấp độ, Diệp Lâm Quân lúc này khiến Trần Hữu Đạø sợ hãi.
Ba đồ đệ Thất Sát, phá Quần, ThamfLang của anh ta lúc trước vẫn còn cười, giờ nụ cười kia trở nên cứng ngắc.
Vừa rồi bọn họ còn tưởng chiến thắng nằm chắc trong tay rồi.
Bọn mật thám còn núp trong chỗ tối cũng đều trợn tròn hai mắt.
Diệp Lâm Quân mạnh tới mức này sao?
Tới mức này rồi mà vẫn chứ chết?
Vẫn có thể đánh tiếp?
Nhìn qua tình hình khả năng còn đánh bại luôn cả chiến thần Tu La cũng nên!
Cực hạn của tên đó là ở nơi nào?
Không được!
Diệp Lâm Quân tuyệt đối không thể sống được, càng không thể chiến thắng được!
“Trốn lâu như vậy, thật sự nghĩ rằng không ai phát hiện sao?”
Đột nhiên bên tai mấy tên mấy thám vang lên thanh âm lạnh lẽo tựa như tiếng gọi từ âm tỉ.
Xung quanh bọn họ xuất hiện từng bóng người tựa như u linh.
Chính là U linh quân!
“Giết!”
Chỉ sau giây lát, toàn bộ mật thám bị chết sạch!.