Bọn họ tất nhiên sẽ không tha cho anh.
Cho nên Diệp Lâm Quân đã hoàn toàn chọc giận nhà họ Diệp và nhà họ Long.
“Tao muốn mày phải chết”
Long Chiến Dã hét lớn, Diệp Minh Thiên giống như một kẻ điên nói: “Mày cho rằng tao thật sự không dám giết mày sao?”
Đối mặt với nhiều cường giả cấp thần như vậy Diệp Lâm Quân không hề cảm thấy áp lực.
Ngược lại anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Có cảm giác đánh bại cao thủ thần cấp của mười tám nước năm đó.
“Được, đến đi”
Diệp Lâm Quân cười nói.
“Đại ca, để bọn em đánh trước”
Đám người Trung Phương đồng loạt tiến lên.
Nhưng Diệp Lâm Quân lại lắc đầu nói: “Không, đây là chuyện.
của tôi, tôi sẽ tự mình giải quyết”
Ngay cả trăm vị cao thủ thần cấp anh còn không xem7aiđì: Cùng lắm thì thua một trận.
Trước kia cũng không phải là chưa từng trải qua.
“Còn nữa không? Cùng nhau lên hết đi! Tiết kiệm chút thời gian cho tôi.”
Diệp Lâm Quân ngoắc ngoắc ngón tay.
Phách lối!
Cuồng vọng!
Đã đến nước này rồi.
Diệp Lâm Quân vẫn rất hời hợt.
Anh căn bản không xem bọn họ ra gì.
“Mày đánh rất giỏi.có phải không? Tao thực sự muốn nhìn xem mày có thể đánh lợi hại đến mức nào?”
“Nhà hợ Diệp chúng ta cao thủ đầy rây!
Không đủ thì vẫn còn rất nhiều người khác!
“Đầu bảng xếp hạng những tay kiếm hàng đầu Lạc Việt, cường giả cấp ba, còn có nhà họ Diệp đứng sau bảo vệ”
Diệp Minh Thiên hét lớn.
“Giết”
Gần trăm cường giả cấp thần của hai nhà Diệp, Long đồng loạt tấn công Diệp Lâm Quân.
Trận chiến này khiến cho trời đất u ám.
Đám người Trung Phương cũng rơi vào điên cuồng.
Tựa như thấy lại trận chiến thần thoại trên chiến trường.
Một lát:Saú: Quần áo trắng của Diệp Lâm Quân nhuốm máu.
Tất cả những người xung quanh anh đều đang kêu rên..