Tuy nhiên, trên người anh nồng nặc một luồng sát khí mạnh,;khiến da đầu người ta tê dại và lạnh cả người.
Diệp Quân Lâm vừa từ chiến trường xuống, đến không kịp để thu dọn và che đậy.
Cứ gió bụi dặm trường đầy người như thế mà lao vào.
Nhìn Diệp Quân Lâm, Lâm Phụng Tiên và Cao Khánh Dư đều chết lặng.
Đây là ai vậy?
Dân tị nạn từ đâu đến đây?
“Từ Nhiệm, anh về rồi đây!”
Nhìn Lý Từ Nhiệm, Diệp Quân Lâm lên tiếng.
“Hả?”
Lý Từ Nhiệm hoàn toàn chết lặng.
Cảnh tượng Diệp Quân Lâm quay lại, Lý Từ Nhiệm đã nghĩ đến không biết bao nhiêu lần tồi.
Thường mơ thấy cảnh đó!
Nhưng khi Diệp Quân Lâm thực sự xuất hiện, thì cô đã ngẩn ngơ.
Không thể biết đó là thực hay là đang nằm mơ.
Cô chỉ nhìn Diệp Quân Lâm…
Còn Diệp Quân Lâm thoáng qua đã nhìn thấy đứa con tíu tít.
Đứa trẻ đang mở to đôi mắt chớp chớp nhìn anh.
Giống!
Thật giống quát Đôi mắt của đứa trẻ và thần vận giữa đôi lông mày thực sự rất giống với anh!
Toàn bộ đường nét trên khuôn mặt giống Lý Từ Nhiệm như được chạm khắc cùng một khuôn.
Đột nhiên, một cảm giác máu mủ thân thuộc trào dâng trong lòng, thật mạnh mẽ.
Một cảm giác chưa từng có trước đây!
Đây là con của Diệp Quân Lâm anh!
Diệp Quân Lâm sải bước tiến về trước và bế đứa trẻ từ trên tay bà vú.
Diệp Quân Lâm thực sự rất sợ, cô bé sẽ khóc khi bị một người lạ ôm.
Nhưng được Diệp Quân Lâm ôm vào lòng, thay vì khóc, cô bé lại tờ mò nhìn Diệp Quân Lâm.
“Ba..ba…
Bé Quân đột ngột hét lên.
“Oal”
Nghe thấy tiếng nói trong trẻo của trẻ thơ, cơ thể Diệp Quân Lâm cứng đờ thẳng tắp, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Là một người ba, anh chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ.
Bé Quân nằm trong vòng tay anh, giống như báu vật quý giá nhất trong lòng anh, là miếng thịt quan trọng nhất trên người anh..