Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1488: 1488: Chương 1489






Chí Oánh muốn ông ta phải hối hận?
Không thể nào!
Bây giờ Diệp Quân Lâm cũng đã bỏ trốn rồi, vậy thì sao ông ta có gì mà phải hối hận chứ?
Trong một tháng này.

Lúc Lý Từ Nhiệm ở cữ cũng chẳng rảnh rỗi gì.

Sắp xếp toàn bộ tài nguyên các lĩnh vực của tập đoàn Minh Cường trước đây lại với nhau.

Việc Diệp Quân Lâm chưa làm xong, cô sẽ thay anh giải quyết!
Dưới sự nỗ lực của €ố và Phùng Ngọc Hân, thành quả của họ,trong một tháng qua được hiện lên rõ ràng, tập đoàn Minh Cường đã đi vào đúng quỹ đạo.

Điều này khiến Lý Từ Nhiệm không thể hiểu được.


Tại sao Diệp Quân Lâm không nỗ lực đàng hoàng ngay từ đầu chứ?
Tài nguyên và các mối quan hệ tốt như thế…
Cô làm sơ qua thôi cũng đã có hiệu quả rồi mà.

Vốn dĩ năng lực Diệp Quân Lâm còn mạnh hơn cô nhiều…
Không ngờ anh lại từ bỏ…
Lý Từ Nhiệm.thở dài.

Xem ra ngay từ khi bắt đầu Diệp Quân Lâm đã nghĩ xong chuyện chạy trốn vào phút cuối rồi.

E rằng mấy tháng vừa qua đối xử với cô tỉ mỉ chu đáo như vậy cũng chỉ là anh muốn giảm đi gánh nặng trong lòng mà thôi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã đến ngày đặt cược của Diệp Quân Lâm và Diệp Minh Thiên.

Nếu như Diệp Quân Lâm không biến mất thì hôm nay đã đến Kinh Thành khiêu chiến với nhà họ Diệp rồi.


Khiêu chiến thành công, thì có thể tiến vào nhà họ Diệp.

Khiêu chiến thất bại, thì chỉ có một con đường chết.

Trên chiến trường ở vùng đất cực bắc, Diệp Quân Lâm đã đánh nhaú liền tục bốn tháng với Điện Thái Hòa.

Lần này, anh nhất định phải,tiêu diệt sạch sẽ Điện Thái Hòa.

“Đúng rồi, hình như hôm nay là ngày đặt cược giữa tôi và Diệp Minh Thiên?”
Diệp Quân Lâm hút thuốc nói.

“Đúng vậy!”
“Nếu lần này ngài không đến, chắc hẳn toàn bộ nhà họ Diệp, thậm chí cả Kinh Thành đều sẽ chê cười anh đó!”
“Chuyện đó là chắc chắn rồi! Lần này Chiến thần mất tích, chắc chắn sẽ trở thành nỗi ô nhục đáng chê cười! Đây là điều không thể tránh được!
Đám người Tây Phương nói.

Diệp Quân Lâm cười nói: “Cứ để ông ta nhảy nhót ăn mừng vài ngây đi! Đúng rồi, Từ Nhiệm và con tôi thế nào,rồi?”.