“Thứ hai, sau khi đứa bé trong bụng tôi ra đời, nó sẽ theo họ Đoàn của tôi”
“Thứ ba, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi đất nước này để chờ sinh, cho đến khi con tôi được sinh rat”
Lý Từ Nhiệm tuyên bố 3 quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời cô, những quyết định mà cô nói hết trong một hơi, bởi vì người bên cạnh bảo vệ cô cả đời lại rút lui, bỏ mặc cô mà chạy trốn rồi.
“Tốt rồi, quá tốt rồi! Lý Từ Nhiệm cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi!”
“Bao nhiêu năm rồi, cuối cùng con đã nhìn thấu bộ mặt thật của Diệp Quân Lâm rồi!”
“Nhìn rõ bản chất của tên súc sinh Diệp Quân Lâm này là tốt rồi!” Trịnh Nhã Uyên và mọi người đều vô cùng kích động.
“Còn bà nữa, từ giờ phút này trở đi hãy rời khỏi Lý Từ Nhiệm.
Từ giờ gia đình tôi không còn quan hệ gì với bà nữa.
Nhất là đứa bé trong bụng Lý Từ Nhiệm, cũng không có quan hệ gì với bà cả” Ánh mắt của Ngô Thị Lan hướng đến Chí Oánh.
“Mẹ…dì, dì đi đi! Quay về Giang Hải đi! Sau này có cơ hội thì chúng ta còn gặp lại” Đến cả cách xưng hô với Chí Oánh, Lý Từ Nhiệm cũng thay đổi rồi.
Cô cũng đoạn tuyệt quan hệ với Chí Oánh.
“Lý Từ Nhiệm, hãy để mẹ ở lại chăm sóc cho con nhé? Quãng thời gian qua mẹ chăm sóc cho con cũng thành thói quen rồi, để mẹ ở lại cũng còn có chỗ tốt mà”
“Mà hơñ:ữa mẹ muốn thaý Diệp Quân Lâm bù đắp cho con một chút.
Sau khi đứa bé ra đời, mẹ sẽ ra đi, có được không?” Chí Oánh chân thành cầu khẩn.
Trịnh Nhã Uyên và Đoàn Hồng Thái lên tiếng: “Đúng thế, giữ bà ấy lại đi! Bà ấy chăm sóc con cũng cẩn thận lắm Những ngày này, Chí Oánh săn sóc Lý Từ Nhiệm rất cẩn thận từng li từng tí một.
Bất kì chuyện gì bà cũng phải để tự mình động tay vào, chú ý kĩ càng đến mọi thứ của Lý Từ Nhiệm.
Việc này bọn họ đều biết cả.
Trịnh Nhã Uyên thử hỏi bản thân mình nhưng cũng không làm được như vậy, mà mời bảo mẫu cũng không ổn.
“Ừ, giữ bà ấy lại đi! Bà ấy chăm sóc con đúng là rất tốt!” Ngô Thị Lan thở phào một hơi.
Nào ngờ Lý Từ Nhiệm lại lắc đầu: “Không!
Dì Oánh bắt buộc phải rời đi.
Cảm ơn sự săn sóc suốt một tHời gian dài của di|”
“Nhưng mà… dì Oánh, dì an tâm, sau này dì có thể gặp em bé nếu muốn.
Đương nhiên, tốt nhất là không gặp!”
Ý của Lý Từ Nhiệm rất đơn giản – Chí Oánh có thể đến gặp cháu, nhưng không thừa nhận đó là cháu của bà.
Thái độ của Lý Từ Nhiệm kiên định như thế.
Điều này vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.
“Vậy thì nghe theo Lý Từ Nhiệm đi, bà mau đi đi nhé! Gia đình bà từ giờ về sau không còn bất cứ quan hệ gì với chúng tôi nữa” Trịnh Nhã Uyên và Đoàn Hồng Thái đuổi Chí Oánh đi.
Chí Oánh bất lực, đành trở về Nam Giang.
“Lý Từ Nhiệm-con đi chuẩn bị đi, chúng ta ngay lập tức ra nước ngoài.
Chúng ta đã nghỉ việc rồi, cả nhà sẽ ở cạnh cơn) cho đến khi em bé ra đời” Triệu-Nhã Uyên nói.
Hai nhà Đoàn Trịnh liên hệ một hồi, rất nhanh, một chiếc máy bay tư nhân đáp tới.
Nơi Trương Phúc Long liên hệ là Tỉnh Quốc, cách Lạc Việt tương đối gần, điều kiện y tế lại tốt.
Buổi chiều họ sẽ xuất phát.
Nhất cử nhất động hành tung của Lý Từ Nhiệm và Chí Oánh đều nằm trong mắt của đám người Đỗ Thiên Nhất.
“Các vị đồng minh, mười hai giờ đêm nay, Lý Từ Nhiệm sẽ đến Tỉnh quốc.
Đây là bản đồ lộ trình và bố trí nhân viên của bọn họ”
“Mọi người đi chuẩn bị đi!”
“Bắt được một mình Lý Từ Nhiệm là đủ rồi, không cần Chí Oánh nữa, nhưng cũng cần ra tay bên phía Chí Oánh.
Bắt được cả hai thì sự nắm chắc thành công dủa chúng ta càng lớn!” Đỗ Thiên Nhất nắm được toàn bộ thế cục.
Phải tóm được Đoàn,Từ Nhiệm, cũng phải bắt được Chí Oánh..