Đến buổi tối, Diệp Quân Lâm vẫn luôn mãi không xuất hiện.
“Âm”
Mọi tưởng tượng và chờ mong của Lý Từ Nhiệm tan vỡ.
Cô đã đợi tròn bamươi ngày! Mà cô không thấy Diệp Quân Lâm quay trở lại.
Anh ấy đã mất tích thật rồi!
Nói khó nghe chính là bỏ mặc vợ con gia đình, một mình chạy trốn.
Trong lòng ai nấy đều hiểu.
Trường hợp này, nếu trong vòng một tháng không xuất hiện, thì anh ta sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.
Lý Từ Nhiệm cho dù có tin tưởng Diệp Quân Lâm hơn nữa cũng phải chấp nhận sự thật này.
Diệp Quân Lâm đã thật sự ra đi rồi.
.
ngôn tình hoàn
Lý Từ Nhiệm rất bình tĩnh, không hề biểu hiện ra một chút nóng giận nào, chỉ có hai hàng lệ trong suốt chảy qua gò má.
Rầm!
Trước mắt Chí Oánh bỗng tối sầm lại, bà ngất lim đi ngay tức khắc.
Bà không tài nào chấp nhận được sự thật này.
Dươrg’Hạo,Quân có thể vì lợi ích cá nhân, học theo Diệp Minh Thiên bỏ rơi vợ mình.
Võ Tiêu và Trịnh Văn Viễn đều lo cuống lên.
Bọn họ suy đoán rằng Diệp Quân Lâm chắc chắn là đang có nhiệm vụ, mới không từ mà biệt như vậy.
Nhưng bọn họ lại không thể tiết lộ thân phận của Diệp Quân Lâm mà đành chỉ biết sốt ruột.
“Chuyện tốt mài! Thật ra Diệp Quân Lâm mất tích là một chuyện tốt!”
“Nếu như cậu ta có mặt ở đây, ngược lại là điều bất lợi cho chúng ta, nhất là lại còn đắc tội với nhà họ Diệp” Trịnh Quốc Thắng và Đoàn Văn Chấn thiếu chút nữa là reo lớn lên.
“Không sai! Ngày trước Diệp Minh Thiên đã nói rồi, chỉ cần đứa bé không mang họ Diệp là được!” Ngô Thị Lan cũng rất hưng phấn.
Cho dù như vậy là không có cách nào để kết thân với nhà họ Diệp ở Kinh Thành nữa, nhưng hiện giờ tập đoàn Minh Cường,chó đến gác nhà giàu có của cả Giang Hải đều năm trong tay Lý Từ Nhiệm thì như vậy là đủ rồi, không biết là khá hơn biết bao nhiêu lần so với bọn họ của ngày xưa…
“Lý Từ Nhiệm, con hãy chấp nhận sự thật này đi.
Diệp Quân Lâm đã bỏ rơi con thật rồi.
Con phải từ bỏ nó và bắt đầu lại một cuộc sống mới.
“Đúng thế, vì đứa bé trong bụng mình, con cũng phải từ bỏ cậu ta đi!”
Mọi người đều lên tiếng khuyên răn.
Lý Từ Nhiệm lau khô nước mắt, vẻ mặt kiên định nói: “Ba mẹ, ván cược với ba mẹ con thua rồi!”
“Bây giờ thì con tin Diệp Quân Lâm đã bỏ rơi con rồi.
Anh ấy đã bỏ trốn rồi Từ vẻ mặt đạu buồn của Đóàn Từ Nhiệm có thể thấy cô thất vọng về người chồng của mình biết nhường nào.
Lần này, cô bị Diệp Quân Lâm làm tổn thương đủ thảm hại rồi.
Một nỗi đau thật sự thấu tim.
Lần sáu năm đó, Lý Từ Nhiệm biết Diệp Quân Lâm bị hãm hại, cho nên cô vẫn luôn chờ đợi, nhưng tình huống lần này hoàn toàn khác biệt…
Chí Oánh tỉnh lại, khóc không ra tiếng.
Mọi thứ đều phát triển theo hướng bà không mong muốn nhìn thấy.
Con trai ơi con mau quay về đi…
Lý Từ Nhiệm nhìn mọi người nói: “Kể từ bây giờ, tôi tuyên bố, Lý Từ Nhiệm và Diệp Quân Lâm không còn bất cứ mối quan hệ gì.
Anh ấy không còn là chồng tôi nữa, cũng không phải là cha của đứa bé trong bụng tôi!”
Chí Oánh hét lên, nhưng chẳng hề có tác dụng gì..