“Nhưng chiến thần Côn Luân có thể gặp ba sao?”
Diệp Thần hỏi.
“Nói thế nào thì ba cũng là một người chủ của thế gia bậc nhất Lạc Việt mà, cậu ta không nể mặt ba sao? Theo ba, thật ra cậu ta ngang hàng với ba! Cậu ta là đỉnh của giới quân đội, ba là đỉnh của nhà quyền thế!”
Diệp Minh Thiên toát ra một luồng khí của vua chúa độc đoán.
“Diệp Thần, con đi tớ đây với ba! Để cho con gặp được Chiến Thần Côn Luân thực sự, điều này là sự cổ vũ lớn với cơn! Việc này sẽ có lợi cho tương lai sau này của con!”
“Ba đặt rất nhiều hy vọng vào con! Cho dù con không thể so được với Chiến Thần Côn Luân, nhưng ngoại trừ anh ta thì con phải là người ưu tú nhất!”
Diệp Minh Thiên nói.
“Vâng, thưa bai”
Trong ánh mắt của Diệp Thần phát ra từng tia sáng nóng bỏng.
Từ trước đến nay, Chiến Thần Côn Luân luôn là mục tiêu của anh ta.
Anh ta đã thu thập hết tất cả thông tin của Chiến Thần Côn Luân, hiểu rõ mọi thứ về anh.
Đối với Chiến Thần Côn Luân, anh ta đã thần tượng đến mức phát cuồng.
Chắc chắn anh ta phải vượt qua ngọn núi lớn này.
Bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy Chiến Thần Côn Luân, anh ta cũng rất hưng phấn.
Tận mắt nhìn thấy thì anh ta sẽ có thêm động lực.
Anh ta đang rất mong chờ.
Buổi chiều, hai ba con đi đến Giang Bắc.
Lần này, Diệp Minh Thiên cũng không hề che giấu hành tung của mình, mà ngược lại ông ta còn phô trương ra với tư cách là thế gia hàng đầu ở Lạc Việt.
Hàng trăm chiếc máy bay hộ tống bọn họ.
Vừa di chuyển thì đã có hơn nghìn người che chở.
Thế lực hùng hậu của thế gia ngàn năm lộ ra khắp nơi.
Động thái lần này của Diệp Minh Thiên là muốn nói với Chiến Thần Côn Luân rằng giữa mình và anh đang ngang nhau ở một mức độ nào đó.
“Đi thôi, Diệp Thần, chúng ta đến gặp Diệp Quân Lâm trước đã! Cũng đã bốn tháng kể từ một năm trước! Coi thử cậu ta đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
Tất nhiên người đầu tiên mà Diệp Minh Thiên muốn tìm chính là Diệp Quân Lâm.
“Ha ha, được, cũng đã hơn nửa năm rồi, đến gặp anh tai”
Diệp Thần cười to nói.
Nửa năm qua, anh ta vẫn luôn nhắm tới Diệp Quân Lâm.
Tập đoàn Minh Cường vẫn luôn bị anh ta đè ép ở Giang Bắc nhỏ, hẻo lánh này cho nên không thể nhúc nhích gì cả.
Đường kinh doanh cứ thế mà bị bóp chết.
Quân đội và chính phủ cũng không muốn sử dụng anh ta..