Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1391: 1391: Chương 1392






Mấy người trẻ tuổi mặt mũi tràn đầy hưng phấn tiến tới.

Lúc này, Diệp Triệu chuyển đề tài nói chuyện: “Chúng ta đi về phía nam bao gồm khu vực Giang Bắc, tôi thật muốn tận mắt chứng kiến tên Diệp Quân Lâm này!”
“Ha ha ha, chúng ta cũng có chút tò mò! Khi rảnh rỗi có muốn dạy cho tên Diệp Quân Lâm kia một bài học không?”
Vẻ mặt Diệp Không vô cùng chờ mong đi gây sự.

“Được thôi, nếu có thời gian chúng ta hãy dạy cho anh ta một bài học đi! Tên đó quá kiêu ngạo rồi, ngay cả Anh Diệp Thần cũng phớt lời”
Ba người khác cũng đồng loạt gật đầu.

Chiến khu phía nam ở sâu trong núi rừng sâu thẩm, năm mươi danh đội viên đến từ các nơi ở Lạc Việt toàn bộ đã tập hợp xong.

Đây đều là một đám nhóc con kiêu ngạo bướng bỉnh.

Bọn họ đến từ các đại chiến khu của Lạc Việt, đều là thiên tài trong thiên tài, mỗi người đều là có bảo vật phòng thân riêng của mình.


Thực lực và các phương diện khác đều đứng đầu, không hề thua kém một ail Bọn chúng là những người vô cùng tùy tiện.

Chưa bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai.

Đương nhiên bọn họ có tư cách này!
Sự thật là, ngay cả huấn luyện viên của trại tập huấn này, bọn họ cũng không để ý đến đâu.

Có huấn luyện viên cũng được, nhưng mà ít nhất phải khiến bọn họ bội phục, có tài năng, không phải bình rỗng kêu to.

Bởi vì chuyện đặc biệt của quân đội này, Tiêu Tuyệt Trần tự mình đi vào giữa sân thông báo với bọn họ.

“Các người là quân đội bí mật, cũng là hy vọng của tương lai! Kế tiếp sẽ có người tập huấn các người!”
Tiêu Tuyệt Trân cười nói.


Diệp Chính đặt ra vấn đề mà mọi người thắc mắc: “Xin hỏi thủ trưởng Trần, huấn luyện viên là một trong tứ đại diêm vương phía nam không?”
Chiến khu phía nam có tứ đại diêm vương, tiếng xấu vang dội, danh tiếng hiển hách, trong ngoài đều biết.

Bọn Diệp Chính còn loay hoay muốn đoán là huấn luyện viên chính là ai?
Có thể là một trong tứ đại.diêm vương chăng.

“Không phải.”
Tiêu Tuyệt Trần lắc đầu.

“Chẳng lẽ là bát đại chiến tôn ở phía nam?”
Diệp Chính lại đoán thêm vài người.

“Cũng không phải! Được rồi, chờ huấn luyện viên tới, các người sẽ biết.”
Những điều đó càng làm mọi người tò mò hơn.

Không những thế, còn có một điều nữa.

Bọn họ không muốn một người không quen biết, không có danh tiếng trởthành huấn luyện viên của bọn họ..