Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 131: 131: Dạ Tiệc Và Lễ Kỷ Niệm






“Quá thất vọng!”
Chung Đào lắc đầu một cái, chán ghét nhìn Diệp Quân Lâm.

Đám người Lâm Mị cũng xem Diệp Quân Lâm như một trò cười mà kéo đến xem.

Ngô Hạo Sinh cười nói: “Diệp Quân Lâm mới vừa rồi có nhìn thấy Tề Lân hay không?
Đó là bạn trai của Chung Đào, anh so được với người ta hay sao? So với khi anh đứng trên đỉnh vào sáu năm trước, người ta còn lợi hại hơn nhiều!”
“Ha ha, Chung Đào, cô xem thử xem năm đó cô chọn một kẻ tệ hại đến mức nào? Trước kia con mắt nhìn người của cô kém cỏi thực sự!”
“Bây giờ chọn được Tề Lân, cô tránh được một kiếp nạn rồi!”
Chung Đào trong lòng vô cùng sảng khoái.

Không biết bao nhiêu lần cô tưởng tượng ra hình ảnh Diệp Quân Lâm hối hận trong đầu.

Bây giờ thành hiện thực rồi!
“Anh rễ chúng ta đi thôi.

Đừng để ý tới bọn họ!”
Tiêu Thắm mà còn phải nghe tiếp nữa, thì cô sẽ bóp chết hai người phụ nữ kia mắt.


“Nói cho các người biết, anh ấy đã từng đứng trên đỉnh, thì hôm nay vẫn còn đứng trên đỉnh!”
Tiêu Thám bỏ lại một câu rồi cùng với Diệp Quân Lâm rời đi.

Nhưng mới đến phòng khách, thì gặp phải nhóm người nhà họ Tiêu đang tiến vào hội trường.

Người dẫn đầu dĩ nhiên là người ngang ngược hồng hách Tiêu Quốc Phổ.

Đám người Tiêu Nhược Nguyên, Tiêu Nhược Mai đi theo đằng sau.

“Ông ngoại, bác cả, bác hai, ba mẹ…”
Tiêu Thắm cười chào.

Có điều, ánh mắt của đám người này tất cả đều rơi vào người Diệp Quân Lâm.

“Diệp Quân Lâm? Ha ha ha…”
Tiêu Quốc Phổ đột nhiên cười.

Tiêu Nhược Nguyên tiến đến bên cạnh Diệp Quân Lâm, cười lạnh nói: “Tôi bảo đảm ngày hôm nay anh sẽ không còn sống rời đi khỏi hội trường được!”
Uy hiếp trắng trợn!
Diệp Quân Lâm cũng cười: “Làm sao không thấy bạn học cũ Tiêu Thiên Long đến đây thế? Chẳng lẽ là ở bệnh viện không cách nào đi tới sao?”
Tiêu Nhược Mai cùng Triệu Học Thành không biết chân tướng, lập tức nói: “Diệp Quân Lâm anh nói bậy bạ cái gì đấy? Thiên vẫn còn khỏe mạnh bình thường!”
Có điều, đám người Tiêu Quốc Phổ cũng suýt không giữ được bình tĩnh.

Thậm chí họ còn trừng mắt đến con ngươi sắp nứt ra đến nơi, hận không giết được Diệp Quân Lâm!
Anh ta đang khiêu chiến với uy nghiêm của nhà họ Tiêu!
Diệp Quân Lâm tiếp tục cười nói: “Cứ chữa bệnh cho thật tốt đi.

Danh y trong nước nhiều lắm, không cần phải đi mời bác sĩ nước ngoài làm gì đâu!”
Lời này vừa nói ra, ai nấy đều im lặng.

Mấy người Tiêu Quốc Phổ sắc mặt đại biến.

Diệp Quân Lâm biết chuyện bác sĩ Thụy Sĩ!
Chuyện này trừ nhà họ Lục và người bắt tên bác sĩ đó đi thì không còn ai biết hết.


Ánh mắt họ nhìn về phía Diệp Quân Lâm bỗng thay đổi.

Chẳng lẽ là Diệp Quân Lâm bắt tên bác sĩ kia đi?
Điều này sao có thể?
Sử dụng phi cơ trực thăng quân đội, sử dụng lính đánh thuê?
Hết thảy các thứ này Diệp Quân Lâm có thể làm được hay sao?
Chuyện không thể nào!
Bọn họ cũng cẩn thận điều tra Diệp Quân Lâm rồi.

Chỗ dựa của anh chỉ có mấy người lão Cửu và Tam gia thôi.

Cùng lắm thì chỉ có thể nói Diệp Quân Lâm biết tin bác sĩ nước ngoài sẽ đến mà thôi.

Pha hết”
Diệp Quân Lâm thần bí cười, sau đó rời đi cùng Tiêu Thắm để lại mấy người Tiêu Quốc Phổ tràn đầy nghi hoặc không ngừng.

Nhưng trong lòng bọn họ vẫn tin chắc rằng, Diệp Quân Lâm chỉ biết tin tức mà thôi.

Bác sĩ không phải là do anh bắt đi.

Lúc này, người làm nhà họ Tiêu chạy tới nói: “Lão gia dạ tiệc xảy ra chút vấn đề, cần phải có người qua giải quyết.”
Dạ tiệc và lễ kỷ niệm quan trọng như vậy, không thể xảy ra chuyện.

Tiêu Quốc Phổ dặn dò Tiêu Nhược Mai và Triệu Học Thành: “Hai người đi giải quyết chuyện dạ tiệc! Không thể để xảy ra chuyện rắc rồi gì!”

“Dạ, bai”
Nghỉ thức buổi lễ kỷ niệm, nam giới nhà họ Tiêu phải tham dự.

Người duy nhất có thể để ra ngoài chính là Tiêu Nhược Mai.

Giờ phút này, các khách quý đều đang tiến vào.

Tất cả mọi người đến ngồi xuống chỗ đã định.

Bởi vì quan hệ giữa Tiêu Thắm và Diệp Quân Lâm nên cũng không ngồi phía trước, mà mà ngài ở vị trí gần chót.

Nhà họ Tiêu tuyệt đối không cho phép Diệp Quân Lâm ngồi ở phía trước.

Đám người Lâm Mị, Chung Đào ngồi ở vị trí chính giữa gần trước.

Bọn họ ngồi xuống trước, còn chào hỏi Diệp Quân Lâm một chút, nhằm khoe mẽ chỗ ngồi của mình.

Chẳng máy chốc, máy trăm vị khách quý đã ngồi đủ..