Bước chân của Chiến Thần Côn Luân khó theo kịp quá.
Đôi khi, thật tốt khi đứng thứ hai!
“Có lẽ Chiến Thần Côn Luân xem mình tựa như Diệp Quân Lâm trong mắt, nhỉ?”
Diệp Thần lẩm bẩm.
“Không, Diệp Quân Lâm không xứng so với mình! Thằng đó không đủ tư cách!”
Diệp Thần đột nhiên hét lên.
Diệp Nguyên lúc này đang bị trói ở trên ghế ngồi, đột nhiên nở nụ cười: “Vậy cũng không hẳn…
“ừ2”
Nghe vậy, Diệp Thần Sửng sốt: “Lão nói cái gì “Nếu cho cậu Quân tài nguyên và môi trường giống như cậu thì cậu cũng không hẳn là đối thủ của cậu Quân!”
Diệp Nguyên cười nói: “Cậu Quân dù bị vứt bỏ giữa đường cũng đã đạt được thành tựu rồi!
Nếu được như cậu chắc chắn-sẽ không kém cạnh gì đâu!”
Mỗi lời Diệp Nguyên nói ra đều như một nhát dao cứa vào Diệp Thần.
Mắt anh ta như sắp bay ra ngoài.
Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Nguyên không tin: “Lão nói Diệp Quân Lâm sẽ ngang tôi?”
“Đúng, đúng vậy! Nếu cậu Quân có môi trường như cậu, thật sự không tệ hơn cậu! Thậm chí còn tốt hơn cả cậu đấy!”
Diệp Nguyên bật cười.
“Cái gì? Lão nói tên đó sẽ tốt hơn tôi?”
Diệp Thần sắp bùng nổ.
“Nói! Nói Diệp Quân Lâm kia không đủ tư cách so sánh với tai”
“Nói đi!”
Diệp Thần bóp cổ Diệp Nguyên ép lão phải nói.
“Cậu Quân tốt hơn cậu!”
Diệp Nguyên nhìn anh ta cười nói.
“Phập!”
“Phập!”
Chỉ nhìn thấy Diệp Thần cầm lấy cái nĩa và đâm vào người Diệp Nguyên một cách dữ dội, máu bằn tung tóe.
Diệp Nguyên miệng ứa ra máu, cả người co giật.
“Bây giờ thì nói đi, ai mới là người mạnh?”
Diệp Thần giống như một kẻ điên.
“Cậu chủ Lâm Lâm mạnh nhất Tôi ủng hộ cậu chủ Lâm Lâm!”
Diệp Nguyên nói tiếp..