“Diệp!”
Ông ta đang viết một cái chữ ” Diệp”
Chữ Diệp này thể hiện tâm tình của ông ta vào thời khắc này cùng với thế cục sắp tới.
Bởi vì ông ta sắp trở thành gia chủ của gia tộc họ Diệp vào nhiệm kỳ kế ở thủ đô.
Chức gia chủ sắp tới tay, tâm tình của ông ta đã là nôn nóng không kịp chờ đợi.
Ông ta chính là Diệp Minh Thiên.
Cha ruột của Diệp Quân Lâm!
Viết xong chữ này, khóe miệng của ông ta cong lên một nụ cười đắc ý.
Chẳng bao lâu nữa, ông ta sẽ đi lên vị trí cao nhất Lạc Việt, vị trí người chưởng quản thế gia lớn mạnh nhất.
Lúc ông ta tiếp nhận và trở thành gia chủ, cũng là lúc trăm ngàn gia tộc khác quỳ lạy dưới chân ông ta.
Khi đó, ông ta sẽ trở thành người có quyền thế nhất Lạc Việt, cũng là người tôn quý nhất!
“Có người đã từng hỏi tôi, muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân?”
Nụ cười của Diệp Minh Thiên chợt đọng lại, lạnh lùng nói: “Chuyện gì hốt hoảng như vậy? Còn ra thể thống gì?”
Người hầu vừa muốn nói, từ phía sau đi tới một người phụ nữ, tức giận nói: ‘Xảy ra chuyện lớn, ông còn có tâm tình ở chỗ này viết chữ?”
Người phụ nữ này người ăn mặc sườn xám xa hoa, cả người từ trên xuống dưới tản ra tới khí chất sang trọng bẩm sinh.
Quý như châu báu là hình dung tốt nhất đối với bà ta.
Mặc dù lớn tuổi, nhưng là phong thái còn như cũ, nhất là khí chất cao quý căn bản không cách nào so sánh.
Long Thanh Tình.
Vợ chính hiện tại của Diệp Minh Thiên, cũng là mẹ của Diệp Thần.
Bà ta có xuất thân từ thế gia đứng thứ hai ở Lạc Việt, nhà họ Long, là hòn ngọc quý trên tay chủ nhân nhà họ Long.
Cũng là người phụ nữ duy nhất được mọi người công nhận là xứng với Diệp Minh Thiên!
“Thanh Tình; chuyện nhứ thế nào?”
Diệp Minh Thiên hỏi.
“Còn nhớ chuyện hơn hai mươi năm trước sao?”
Long Thanh Tình trợn mắt nhìn ông ta một cái.
“Rầm!”
Chuyện hơn hai mươi năm, ông ta nào dám quên?
Lúc ấy tuổi trẻ không hiểu chuyện, không cẩn thận cùng Chí Oánh rơi vào lưới tình.
Thiếu chút nữa làm hỏng tương lai của ông ta.
Ông ta có thể không nhớ sao?.