“Bốp!”
“Răng rắc!”
“Ách a…
Ông ta vừa dứt lời, cánh tay liền bị đạp gãy.
Sau đó, hai cái đùi cũng bị giãm gây nát.
Mấy người khác cũng là như thế.
Tất cả đều bị bẻ gấy hết tay chân, ai nấy đều kêu lên thảm thiết như con heo bị làm thịt.
“Có thể thả các anh đi! Nhưng là các anh tự mình bò đi ra khỏi đây!” Diệp Quân Lâm cười một cách lạnh lùng nói.
Ông Vân cùng đồng bọn không biết làm sao để có thể bỏ lết ra khỏi đây được, dù sao chân tay lúc này đã chảy đầy máu.
Cuối cùng, bọn họ giống như là những con chó bị ném ra khỏi Hải Phòng.
Ông Vân đang nằm rạp trên mặt đất không thể động đậy được đột nhiên nhận được điện thoại từ Diệp Thần: “Lân này đã xử lý triệt để rồi, đúng không?”
“Cậu chủ Thần à, Diệp Quân Lâm quả là không tầm thường đâu! Người của chúng ta đang nằm trong tay của anh ta!” Ông Vân khóc không thành tiếng.
“Cái gì cơ? Một đứa con hoang cũng có khả năng ấy sao?”
Bên đầu dây bên kia của điện thoại Diệp Thần không tin là điều hiển nhiên.
“Đúng là như vậy, những chuyện gần đây nhất đều là chính anh ta đã làm ra! Lúc đầu chúng tôi còn tưởng do vận khí của anh ta tốt, nhưng mà cũng không nghĩ được anh ta thực sự có lần thứ hai này”
Ông Vân thở hổn hển vì đau đớn.
Nhưng mà trong giọng nói của Diệp Thần lộ ra tia không thể tin tưởng được: “Làm sao có thể như vậy được? Anh ta chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi, cũng không có mói quan hệ nào cũng không có nhiều tài nguyên để bồi dưỡng, làm sao mà anh ta có thể trở nên lợi hại như vậy?
Vậy mà ngay cả ông Vân cũng không phải đối thủ của anh ta”
Ông Vân cũng phân tích nói: “Mặc dù là anh †a đã mồ côi từ nhỏ, nhưng mà cậu chủ Thần cũng đừng quên, trên người của anh ta từ đầu đến cuối vẫn còn chảy dòng máu huyết mạch cao quý của dòng họ Diệp chúng ta! Vậy thì anh ta có thể làm một người bình thường được hay sao?
Dù có nói thế nào đi nữa, chỉ cần anh ta có được huyết mạch của dòng họ Diệp, anh ta cũng sẽ nhất định trở thật một anh hùng một phương!”
Diệp Thần hít sâu vào một hơi: “Đúng là như vậy; dù có nói thế nào đi nữa, cái người con hoang này từ đầu đến cuối đều đã chảy trong mình dòng máu của dòng họ Diệp chúng ta!
Đây cũng là sự thật không thể chối cãi được! Nhà họ Diệp chúng ta cũng chưa từng sản sinh ra phế vật.
Cho dù đó cũng chỉ là một đứa con hoang cũng không được!”
Mà những loại chuyện này trong mắt của những dòng họ lớn.
Bọn họ cũng sẽ suy nghĩ đến vấn đề về huyết mạch, từ đó sẽ phủ định tất cả những cố gảng, nổ lực của anh ta.
Theo quan điểm của chính bọn họ, Diệp Quân Lâm cũng chỉ bởi vì trên người đang chảy dòng máu cao quá của dòng họ Diệp nên anh mới có được thành tựu như thế vậy.
“Nếu như anh đã có được loại thành tựu như thế này, khẳng định rãng bố cùng ông nội sau khi biết được việc này chắc chắn sẽ đón tiếp anh ta về nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp chúng ta cũng không có tầm thường, cũng giống như vậy cũng sẽ không bỏ rơi thiên tài.
Nếu đứa con hoang này trở về đây, cũng có thể vì nhà họ Diệp mà lập lên những cống hiến.” Diệp Thần nói.
Thế hệ trẻ của dòng họ Diệp có thể nói có thiên tài nhiều như mây, tất cả bọn họ cũng đều là thiên tài bên trong các thiên tài.
Diệp Quân Lâm có thể nói rõ những khó khăn này xem ra cũng có thể có chút bản lĩnh.
Trong số thế hệ trẻ tuổi của dòng họ Diệp, ít nhất anh cũng phải nằm trong năm mươi vị trí đầu tiên.
Chí ít có như vậy thì anh mới có tư cách mà bước chân vào cổng nhà họ Diệp..