Nhưng làm sao ông ta có thể biết được, đây chính là mưu kế của nhà họ Diệp.
Vì có thể đưa anh và mẹ anh ra khỏi nơi đây, hoặc là ở trên đường, hoặc là ở Hoa Hải sẽ ra tay giết chết hai mẹ con họ.
Ngày thứ hai, Chí Đông Phương tự mình đến đón Chí Oánh trở về.
Hai ba con gặp mặt, chắc chăn sẽ phải trò chuyện một lúc.
Sau đó, Chí Oánh tò mò hỏi: “Ba; nhà họ Diệp cho phép ba khôi phục lại thân phận của con sao? Đây liệu có phải là có ý muốn bỏ qua chuyện lúc trước không?”
Chí Đông Phương cười lớn, gật gật đầu: “Chắc chăn là như vậy! Để cho con có thể trở về nhà họ Chí, chắc chản bọn họ sẽ không truy cứu đến chuyện lúc trước nữa!”
Sau khi Chí Oánh nghe xong thì vui mừng đến phát khóc.
“Hai mẹ con chúng ta cuối cùng cũng an toàn rồi, có thể yên tâm sinh sống rồi”
Diệp Quân Lâm cũng không vạch trần sự thật, chỉ cần mẹ của anh vui vẻ là được rồi.
“Vậy ngài Diệp… Diệp Quân Lâm, chúng †a lên đường thôi!”
Chí Đông Phương may mắn phản ứng nhanh, kém một chút nữa đã gọi sai thân phận của Diệp Quân Lâm.
“Đi thôi, vậy chúng ta cũng lên đường thôi!”
Đoàn xe trùng trùng điệp điệp của nhà họ Chí trở về thành phố Hải Phòng.
Lần này, chắn hẳn là ông ta sẽ đưa ra lễ nghi cao nhất.
Thứ nhất, là do ông ta đã để cho Chí Oánh phải thua thiệt quá nhiều.
Thứ hai, bởi vì thân phận của Diệp Quân Lâm.
Trên đường đi, Chí Oánh vô cùng kích động.
Sau khi nhà họ Diệp bỏ qua ân oán, thì sau này bà ta có thể ngẩng đầu mà sinh sống, không cần phải ngày nào cũng lo lẳng nữa.
Khi đoàn xe vừa xuất phát, thì ông Vân ở một bên khác cũng đã nhận được tin tức.
“Tốt, vậy chúng ta cũng lên đường đi thôi!
Đến đưa một món quà lớn cho Diệp Quân Lâm!”
Ông Vân cười nói.
Rất nhanh, đoàn xe ở nhà họ Chí cũng đã đến nội thành của thành phố Hải Phòng.
Lái về phái nhà chính của nhà họ Chí ở ngoại thành.
Chí Oánh đã ngủ.
Diệp Quân Lâm nhìn mẹ mình, anh thầm nghĩ ở trong lòng: “Mẹ, giấc ngủ của mẹ để con trai đến bảo vệ! Nhà họ Diệp chắc chắn sẽ không thể đến khó xử chúng ta được nữa!”
Còn Chí Đông Phương thì đang đảm chìm bên trong giấc mộng quy hoạch tương lai của ông ta.
Có Chí Oánh ở đây, Diệp Quân Lâm không muốn nhận người ông ngoại này cũng không được.
Tương lai sau này, chắc chăn nhà họ Chí đã có chỗ cảm dùi rồi, sẽ có chỗ đứng.
Bốp!
Đúng vào lúc này, chiếc xe lại đột nhiên phanh gấp lại.
“Sao vậy? Có chuyện gì đã xảy ra?”.