Giò khắc này, Thái Chiến trợn tròn mắt.
Tô Nguyệt trợn tròn mắt.
Chu Vũ Đồng trừng mắt.
Tất cả nhân viên bảo vệ thuộc nhóm minh tinh cũng đều mở to mắt.
Mọi người kinh sợ nói không ra lời.
Diệp Quân Lâm mới vừa nói muốn phong tỏa nơi này, không nghĩ tới trong nháy mắt đã bị phong tỏa rồi.
Lại còn là bộ đội đặc chủng!!!
Chốc lát sau, hàng phong tỏa mà Diệp Quân Lâm chán ghét bị phá hủy hoàn toàn.
Đổi lại, là tuyến phong tỏa của quân đội.
Lúc trước, nhân viên an ninh của đoàn đội minh tỉnh nọ phong tỏa, giới nghiêm là vì ngăn trở những người khác.
Mà lúc này, ý nghĩa của việc này đã bị đảo lộn, đám minh tỉnh bị vây lấy.
Quây họ thành vòng nhỏ, mọi người rúc vào chung một chỗ, run lẫy bầy.
Dù là bọn họ có địa vị và danh tiếng cao hơn nữa thì có làm sao? Gặp phải bộ đội đặc chủng vẫn sợ như thường!
Lúc này đội trưởng Vương Dã mới vừa nói trong radio xuất hiện.
Anh cầm loa trong tay, vừa phát lệnh cảnh báo, cũng đồng thời nói cho mọi người không cần phải sợ.
Chẳng qua là phong tỏa đơn giản mà thôi.
Vương Dã vũ trang đầy đủ, trước ngực còn treo mấy trái lựu đạn bỏ túi.
Đi theo sau ông ta là mấy chục tên lính được huấn luyện đặc biệt nghiêm chỉnh.
Bọn họ đi nhanh đến phía trước sân khấu, trước thần sắc hoảng sợ của các vị minh tinh, hối hả đứng trước mặt Diệp Quân Lâm.
Vương Dã chào theo cách quân đội, hô to: “Báo cáo Thủ trưởng! Đội trưởng Vương Dã quân khu Tô Hàng, bộ đội đặc chủng Kỳ Lân tới bảo vệ an toàn của Thủ trưởng! Xin nhận chỉ thịt”
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Hiện trường tĩnh lặng như tờ.
Tô Nguyệt, Thái Chiến, Chu Vũ Đồng, nhân viên bảo vệ đều đồng nhìn Diệp Quân Lâm.
Thủ trưởng???
Cái gì?
Anh ta là Thủ trưởng?
Tuổi trẻ như vậy mà là Thủ trưởng?
Diệp Quân Lâm nhìn Vương Dã một cái.
Rất hài lòng!
Huấn luyện như ma quỷ của Kỳ lân thật không phải là chỉ nói cho có!
Trong thời gian ngắn như vậy, đã huấn luyện những binh lính bình thường thành những người có trình độ thành thục thế này.
“Ừ, tốc độ rất nhanh!” Diệp Quân Lâm gật đầu một cái.
Ánh mắt anh nhìn về phía đám người Tô Nguyệt, Thái Chiến.
“Đây mới gọi là phong tỏa! Biết chưa?”
Một câu nói của Diệp Quân Lâm, dọa mấy người Tô Nguyệt sợ toát mồ hôi đầy đầu, thiếu chút nữa cũng muốn ngất đi.
Có điều, bọn họ đã biết được thân phận của Diệp Quân Lâm!
Anh chính là Thủ trưởng quân khu.
Chẳng trách sao anh lại có dũng khí, nói muốn phong tỏa trung tâm Tô Hàng như vậy.
Hóa ra là thật sự có thực lực đó!
Thái Chiến sắc mặt tối đen.
Mới vừa anh ta còn nói Diệp Quân Lâm nếu có thể phong tỏa nơi này, anh ta sẽ ăn phân!
Thân phận của Diệp Quân Lâm I, chẳng ai ngờ tới được.
Ai nào biết một người qua đường muôn đi ăn cơm, lại là một vị đại Thủ trưởng chứ! Một câu nói đã khiến bộ đội đặc chủng kéo tới đây phong tỏa!
Thấy Diệp Quân Lâm nhìn về phía bọn họ, tất cả mọi người đều run lẫy bảy.
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Dựa theo suy luận, suy nghĩ của các người, thì chắc tôi cũng giống như các người, có thân phận tôn quý chứ?”
Tô Nguyệt cùng Thái Chiến chợt gật đầu: “Dạ dạ dạ! Thủ trưởng, thân phận ngài khẳng định tôn quý!”
“Vậy tôi cũng hẳn được hưởng thụ đặc quyền, tùy ý chiếm dùng tài nguyên công cộng?” Diệp Quân Lâm hỏi.
“Tất nhiên là có thể rồi! Thủ trưởng ngài nói một lời thôi.
Ngài muốn thế nào thì được thế đó!”
Tô Nguyệt cùng Thái Chiến còn nghĩ muốn kết giao với Diệp Quân Lâm đâu, nếu được vậy thì dĩ nhiên là muốn gì được đó.
Nhưng một giây kế tiếp, âm điệu Diệp Quân Lâm bỗng nhiên cao lên: “Nói cách khác tôi tới trung tâm mua sắm ăn một bữa cơm, cũng phải mang theo một chỉ đội bộ đội đến đây phong tỏa?”
“A2”
Diệp Quân Lâm đột nhiên quát lên, hù dọa đám người Tô Nguyệt run lẫy bảy.
Sững Sờ: “Đặc quyền? Người có đặc quyền thì nhiều rồi! Nếu như ai nấy đều giống như các người, thì chẳng phải là loạn hết rồi sao!”.