Thấy Lý Từ Nhiệm trở lại.
Diệp Quân Lâm-thuận tay tặng ngọc Hòa Điền cho cô.
“Có người tặng quà cho em, ba người chúng ta ai cũng có phần”
Diệp Quân Lâm nói.
“Cảm ơn anh”
Lý Từ Nhiệm không hiểu nhiều về ngọc lắm, cũng cũng chỉ coi nó như một miếng ngọc bội.
Nhưng cô biết mảnh ngọc Hòa Điền này chắc chăn là cao cấp nhất, có giá trị rất cao, nhưng cụ thể là bao nhiêu thì cô không biết.
Dù sao cũng là ngọc Hòa Điền nhà họ Diệp thuộc hoàng tộc ở Thiên Phủ tặng, tuyệt đối không phải là loại bình thường.
Thông thường để cho người ham hiểu về ngọc nhìn thấy, đoán chừng sẽ kinh ngạc đến mức rớt cằm.
Sau này, Lý Từ Nhiệm mới biết giá trị của mảnh ngọc lớn bao nhiêu.
“Đúng rồi, không phải em còn có việc sao?”
Diệp Quân Lâm nhớ buổi sáng Lý Từ Nhiệm đã nói qua với anh.
“Đúng, chúng ta vào trong phòng đi.”
Lý Từ Nhiệm kéo Diệp Quân Lâm vào phòng ngủ, lén lén lút lút.
Việc này làm cho Diệp Quân Lâm rất tò mò.
“Anh hản biết em đã nhận được một hạng mục trăm tỉ đúng không?”
Lý Từ Nhiệm hỏi.
“Biết chứ”
Diệp Quân Lâm có thể không biết sao?
Đây là công ty của anh mà.
Em là bà chủ, cứ tùy tiện lấy hạng mục.
“Đợi sau khi hạng mục thật sự tung ra, giá trị của em cũng sẽ được nâng cao gấp mấy lần, đến lúc đó với giá trị của em, nhà họ Đoàn và nhà họ Trịnh đã không cách nào khống chế em rồi.
Còn em thì tự do quyết định chuyện của mình, ví dụ như…kết hôn với anh”
Lý Từ Nhiệm nói.
Diệp Quân Lâm cuối cùng cũng đã biết tại sao cô chủ động muốn hạng mục rồi.
Lý Từ Nhiệm nhìn Diệp Quân Lâm một cách nghiêm túc: “Có điều để phòng ngộ nhỡ, em quyết định lên hai lớp bảo hiểm! Để ba mẹ em và bà ngoại bọn họ căn bản không có cơ hội ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chúng ta kết hôn!”
“Không cần vậy đâu, đến lúc đó anh sẽ giải quyết tất cả.”
Diệp Quân Lâm định tiết lộ thân phận trong hôn lễ.
Chỉ cần anh tiết lộ thân phận, hai nhà Đoàn Trịnh hoàn toàn sẽ không ngăn cản.
Lý Từ Nhiệm nhìn anh một cái, nói: “Không, anh là người em không trông đợi được.”.