Tuyệt đối không để nó bị hại.
Buổi tối, Diệp Trung Lâm rời khỏi trụ sở trong chiến khu.
“Ông Diệp, không có vấn đề gì, ngày mai Chiến Thần nhà chúng tôi sẽ gặp ông.”
Nam Phương đảm bảo.
“Tốt quá, tôi cũng đã chuẩn bị quà cho Chiến thần Côn Luân và mẹ ngài rồi! Mong răng Chiến thần Côn Luân sẽ vui lòng nhận lấy!”
Diệp Trung Lâm vừa nghe thấy mẹ của Chiến thần Côn Luân cũng ở đây thì lập tức sai người đi Sa Pa chọn mua quà tặng.
Trước ngày mai là có:thể đến rồi.
“Ông Lâm chu đáo quát”
Nam Phương cười cười nói.
Về sơn trang để chuẩn bị trước mọi thứ.
“Tìm ra mẹ con cậu ta ở đâu chưa?”
Diệp Trung Lâm hỏi.
“Thưa ông, tìm ra rồi ạ, ở ngay gần đây! Tất cả đều nằm trong tay chúng tai”
Diệp Hiểu Long nói.
“Tốt, không vội.
Theo dõi chúng là được, chờ ngày mai, gặp được Chiến thần Côn Luân xong, trước khi về Sa Pa một ngày, chúng ta sẽ xử lý chúng”
Vẻ mặt của Diệp Trung Lâm trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chăm con trai mà hỏi: “Sao thế, các người lại bắt đầu coi trọng đồ bỏ đi đó ư?”
Diệp Trung Lâm hoàn toàn không xem Diệp Quân Lâm ra gì.
Trong mắt ông ta, cũng chỉ là một con kiến dẫm cái là chết.
Con cháu của ông ta sao lại đi coi trọng anh?
Xem anh như một mối nguy tiềm tàng?
Loại người tâm thường này làm sao đủ tư cách?
“Thân là con cháu Diệp Trung Lâm ta mà lại chỉ như thế thôi sao? Ta đã nói là tiện tay giải quyết! Không hiểu tiện tay giải quyết là gì à2”
Diệp Trung Lâm giận dữ nói.
“Vâng thưa ba, ba dạy bảo rất đúng! Chỉ một Diệp Quân Lâm, đối với họ Diệp ở Sa Pa, chỉ như con kiến!”
Diệp Hiểu Long nói một mạch.
“Ừ, thế còn được, tất cả tập trung chuẩn bị cho việc ngày mai gặp Chiến thần Côn Luân đi!”
Diệp Trung Lâm dặn dò.
Sáng sớm ngày hôm sau, Chí Oánh thức dậy làm bữa sáng cho Diệp Quân Lâm và Lý Từ Nhiệm.
Cuộc sống hạnh phúc thế này, bà cũng không biết còn tiếp tục được bao lâu.
Thôi thỉ cứ tận hưởng từng ngày từng ngày nếu có thể.
Lúc Lý Từ Nhiệm ăn sáng, hỏi: “Sáng nay anh bận à?”.