Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 1164: 1164: Chương 1165






Giọng Ngô Thị Lan cũng lập tức vang lên: “Đúng vậy, Từ Nhiệm nhà chúng ta đơn thuần, tốt bụng! Bị người khác lừa là bị lửa!”
“Căn nhà này phải mấy chục tỷ.

Tại sao Từ Nhiệm lại mua cho một người lạ không liên quan? Người bình thường nếu nghĩ lại sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Chắc chẳn Từ Nhiệm đã bị lừa!”
“Có quá nhiều người xấu trong năm này!”
Mọi người đều đổ xô vào phân tích.

Cuối cùng, ánh mắt họ rơi lên người Chí Oánh.

Đoàn Hồng Thái quát lớn: “Giải thích đi! Cô lừa gạt Từ Nhiệm nhà chúng tôi như thế nào?
Nếu chúng tôi tìm được chứng cứ, tôi nhất định sẽ cho cô ngồi tù!”
“Đúng vậy, nếu như cô không giải thích, tôi sẽ gọi người tới điều tra cô, cho cô ngồi tù!”
Mọi người bắt đầu đe dọa:

Chí Oánh lo lắng nói: “Tôi không lừa gạt ai cả, tôi thật sự không có, mọi người trách nhầm tôi rồi, không tin thì mọi người có thể hỏi Từ Nhiệm!”
“Hừm, con bé đã bị lừa thì hỏi con bé có ích lợi gì không? Cô rất gian xảo!” Ngô Thị Lan trừng mắt nhìn cô.

“Này, mấy người là ai? Mấy người làm phiền chúng tôi nghỉ ngơi! Mời mấy người đi ra ngoài được không?” Chị Diệp giúp việc không thể chịu đựng được nữa và không thể không nói.

“Cô là ai? Ở đây có chỗ cho cô nói chuyện sao?” Ngô Thị Lan liếc nhìn Chị Diệp một cái.

“Hơn nữa, cô có biết ai đã mua căn nhà này không? Con gái tôi đã mua nó! Tôi là ba con bé, còn đây là mẹ con bé!” Sau khi Đoàn Hồng Thái giới thiệu thân phận, Chị Diệp không nói nữa.

“Chí Oánh, cô phải giải thích rõ ràng chuyện này.

Làm thế nào mà cô có thể lừa con gái tôi để nó mua một ngôi nhà cho cô? Nếu cô không nói rõ, hôm nay sẽ không có ai có cuộc sống tốt!” Trịnh Nhã Uyên lạnh lùng nói.

Bọn họ đã tính toán tốt, phải dạy đỗ hai mẹ con Diệp Quân Lâm.


“Tôi không cót Là con bé Từ Nhiệm mua cho tôi, tôi không nói dối con bé, xin hãy tin tôi…
Chí Oánh lo lắng đến mức phát khóc.

“Tôi là mẹ của con bé.

Con bé còn không mua cho tôi nhà chứ đừng nói đến biệt thự.

Cô là người ngoài mà con bé mua cho cô biệt thự.

Cô cho là bình thường sao?”
Những lời của Trịnh Nhã Uyên khiển Chí Oánh không nói nên lời, cô không biết phải phản bác lại như thế nào.

Dù sao thì việc này cũng không thể nói rõ ràng.

“Nói! Cho tôi một lời giải thích hợp lý!” Mấy người Trịnh Nhã Uyên nhìn Chí Oánh từ trên cao xuống đánh giá.

Chí Oánh hơi mím môi nói: “Tôi không có gì để nói! Từ Nhiệm thực sự không có lý do gì để mua nhà cho tôi, nhưng tôi không nói dối cô ấy!”
“Hahaha, cô cũng biết Từ Nhiệm không có lý do gì để mua nhà cho cô? Vậy thì tại sao cô lại vô liêm sỉ như vậy mà sống ở đây?”
“Chí Oánh, cô có cảm thấy thoải mái khi sống ở đây không? Có cảm giác đặc biệt sảng khoái không?”.