Đưa Chí Oánh về đại viện, Bắc Phương vốn biết một chút y thuật, dùng châm cứu tạm thời giảm đau cho Chí Oánh.
“Âm!” Rất nhanh sau đó liền nhìn thấy Diệp Quân Lâm thở hổn hển vội vàng quay trở về.
“Chuyện gì thế? Tại sao các hiệu thuốc lại không bán thuốc cho chúng ta?” Diệp Quân Lâm phẫn nộ nói.
“Ừ đúng vậy, không chỉ là hiệu thuốc, còn có tất cả các ngành nghề khác đều đưa tên của dì vào danh sách đen rồi.
Đều sẽ không bán cho dì bất kì món đồ nào!” Bäc Phương cúi đầu, nhỏ giọng nói.
“Hay cho nhà họ Trịnh các người, làm cũng đúng thật tuyệt tình! Các người cứ chờ đấy!” Lần này Diệp Quân Lâm giận dữ thật rồi.
Sự kháng cự hiện giờ của anh lại thêm sự uất ức của mẹ, nhà họ Trịnh chẳng khác gì đang chạm vào “vảy ngược” của anh.
Diệp Quân Lâm muốn bật cười.
Cả Kim Lăng đều đang ức hiếp mẹ của anh?
Rất nhanh sau đó mọi thứ thuốc Đông y mà Chí Oánh cân đều lần lượt được đưa tới cửa.
Những thứ này đầu là từ chỗ Tô hoàng Long mang đến.
Tiểu đội quân y của Quân đoàn Thiên Long thuốc gì cũng có.
“Hả? Con trai, không phải chúng ta bị cả Kim Lăng phong sát rôi hay sao? Sao lại vẫn mua được thuốc vậy?”
Chí Oánh nhìn chỗ thuốc Đông y mà ngạc nhiên vô cùng.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm dùng thuốc đi, chút vấn đề này sao làm khó được con”
Diệp Quân Lâm nói.
Trong sân nhà họ Trịnh.
“Haha, bà nội, mọi người không biết đúng không?
Người mẹ kia của Diệp Quân Lâm bị đau đến ngất đi rồi”
“Quả nhiên khống chế được các hiệu thuốc cũng giống như khống chế được vận mệnh của bà ta, những ngành nghề khác cũng không cần ngăn chặn bà ta nữa.”
Trương Văn Thao và Trịnh Quân Nga cười tươi như một đóa hoa vậy.
Toàn bộ quá trình ngày hôm nay đều do một tay bọn họ khống chế, điều khiển, những cửa hàng đó ai đám không đáp ứng? Đặc biệt là lúc nhìn thấy dáng vẻ bước đi khó khăn của Chí Oánh làm bọn họ vô cùng hưng phấn, còn dùng điện thoại chụp hình lại cho mọi người cùng xem.
“Haha, không đây ba ngày, mẹ con Diệp Quân Lâm nhất định sẽ chuyển ra khỏi Kim Lăng”
Trương Văn Thao cười lón.
“Không phải sao, cứ tiếp tục như thế này, người mẹ kia của Diệp Quân Lâm dù không bị đói chết cũng sẽ bị đau chết!”
Ngô Thị Lan cũng cười lớn nói.
Trịnh Học Văn cười nói: “Diệp Quân Lâm cũng đúng là đồ ngu, rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Thật thà ngoan ngoãn nhận lấy 100 tỷ mà rời đi tốt biết bao nhiêu? Cứ nhất định phải ép chúng ta dùng chút thủ đoạn?”
“Cuối cùng phải tự mình rời khỏi, thế thì khó nhìn biết bao? Hơn nữa một đồng tiền cũng không nhận được!”
“Haha…”
“Người hèn hạ cũng chỉ là người hèn hạ mà thôi! Dám đầu với nhà họ Trịnh chúng ta? Nhìn xem chúng tôi chơi các người đến chết!”
Trên dưới nhà họ Trịnh cười vang.
“Mọi người làm gì vậy? Đang xem cái gì thế?”
Lúc này Lý Từ Nhiệm bước vào.
“Không xem gì hết!”
Mọi người vội vàng né tránh, còn giấu cả điện thoại đi.
“Mọi người đang đối phó với mẹ con Diệp Quân Lâm đúng không?
Lý Từ Nhiệm lạnh giọng hỏi.
Ngô Thị Lan thẳng thắn thừa nhận nói: “Đúng, không sai.
Chúng ta muốn đuổi cổ mẹ con Diệp Quân Lâm ra khỏi tỉnh Bắc Giang, sau này sẽ không còn ai quấy rối con nữa”
“Cái gì? Con không đồng ý!”
Lý Từ Nhiệm vô cùng kinh ngạc.
“Từ Nhiệm, chuyện này em không cần quan tâm đến nữa!
Không đầy ba ngày nữa, bọn họ sẽ tự động rời khỏi đây”
Trịnh Quân Nga và Trương Văn Thao nói..