Chủ quây hàng kiên quyết cưỡng ép đuổi Chí Oánh ra ngoài.
Chí Oánh không biết phải làm sao đi đạo quanh chợ rau.
Tiếp theo bà lại thử một chút, bất kể là mua rau, mua thịt hay mua những thứ khác bọn họ đều không chịu bán cho bà, giống như bà bị cả cái chợ rau này phong sát vây.
Tất cả mọi người khi thấy bà liền né tránh.
Bà liền đổi sang một chợ rau khác, kết quả vẫn y như vây, không có ai tình nguyện bán đồ ăn cho bà.
Đến cả siêu thị cũng như vậy, người ta căn bản còn không để bà đi vào.
Chí Oánh dường như đã ý thức được có người làm đang khó bà.
Bà lại đến một nơi khác thử xem.
Cửa hàng không cho bà vào, quán cơm cũng không cho bà vào, đến cả quán rượu cũng vậy, bọn họ nhất định không cho bà đi vào.
Dường như tất cả ngành nghề trong thành phố đều liệt tên bà vào danh sách đen vậy.
Thậm chí đến cả xe buýt và xe taxi bà cũng không thể gọi được.
Hình như có người muốn bà không còn cách nào có thể sinh sống ở thành phố này nữa.
Thời tiết hôm nay có mưa liên miên, chứng bệnh cũ của Chí Oánh lại tái phát.
Bà cố gắng nhịn đau đi trên đường lớn, đần dân cơn đau đớn tột cùng càng ngày càng đáng sợ.
Trên trán của Chí Oánh đã một tầng đổ mổ hôi nhỏ li ti, đôi chân bà phát run dường như không thể đi tiếp được nữa.
Khó khăn lắm mới nhìn thấy một tiệm thuốc, Chí Oánh vội đi vào trong.
Bà phải mua vài thang thuốc Bắc để giảm đau.
“Ra ngoài! Ra ngoài! Tiệm thuốc của chúng tôi không chào đón bài”
Chỉ là Chí Oánh vừa đi tới cửa hiệu thuốc liền bị người ta đẩy ra ngoài.
“Ây ya!”
Bị đẩy một cái, Chí Oánh nghiêng người lảo đảo té ngã xuống đất.
Sự đau đớn như gấp lên hai lần làm Chí Oánh đau tới phát khóc.
Bà ngoan cường chống đỡ cơ thể đứng lên, tiếp tục tìm kiếm hiệu thuốc khác.
Dọc đường đi tìm được bốn, năm nhà nhưng kết quả đều giống như những lần trước, người ta căn bản còn không cho bà bước vào cửa.
Cho tới hiệu thuốc thứ sáu, chủ hiệu thuốc còn khá hiền lành.
Chủ hiệu trực tiếp nói: “Dì ơi, dì rời khỏi đây đi! Đoán chừng hiệu thuốc ở cả cái thành phố Kim Lăng này đều bị nhắc nhờ từ trước rồi, sẽ không có ai bán thuốc cho dì đâu! Chỉ cần dì đổi sang một thành phố khác là được! Dì đừng trách chúng con, chúng con cũng không còn cách nào khác.”
Lúc này, Chí Oánh cuối cùng mới hết hi vọng.
Có người nhất quyết muốn bà không thể sống nổi.
Vậy mà mọi ngành mọi nghê của cả thành phố này đều đang hạn chế sự sống của bà, đặc biệt là các hiệu thuốc.
Điều này đối với bà mà nói nhất định là đang tuyệt đường sống của bà.
Cơm có thể vài ngày không ăn, bà chịu đựng được nhưng nếu như không có thuốc bà sẽ đau đớn đến chết mất.
Khi trỏ vê bà nhất định sẽ khuyên Quân Lâm, mau chóng rời khỏi thành phố này cũng là để ít gây phiền phức cho Từ Nhiệm.
Bà tự hiểu rõ mình là sao chổi, chỉ cần người nào đó thân thiết với bà, nhất định sẽ bị xui xẻo.
Lần này bà đã làm hại tới con trai con dâu rồi.
Chí Oánh quay trở vê con đường cũ, bà cứ đi cứ đi đột nhiên cảm giác trời đất quay cuồng.
Bà kêu lên một tiếng rồi ngã xuõng đất.
Đợi đến khi bà tỉnh lại thì Bắc Phương đã ở ngay bên cạnh: “Dì ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bắc Phương sốt ruột như muốn khóc.
Chí Oánh đem tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay nói cho Bắc Phương: “Bắc Phương à, các con cũng phải khuyên nhủ Quân Lâm để nó chuyển ra khỏi Kim Lăng nhé”
Chí Oánh nói.
“Gì cơ, tất cả các ngành nghề đều phong sát đì sao? Không bán bất kì thứ gì cho dì sao? Bắc Phương như muốn tức điên lên rồi.
Lẽ nào lại như vậy!
Đây là mẹ ruột của Đại tướng Côn Luân đó!Thế mà lại bị người khác đối xử như vậy!
Bắc Phương đưa Chí Oánh ra ngoài thử một chút, kết quả bất kể là hiệu thuốc hay quán cơm nào cũng đều đuổi hai người bọn họ ra ngoài.
Bắc Phương vốn dĩ muốn giải quyết ngay tại hiện trường nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên về nói cho Diệp Quân Lâm thì tốt hơn..