“Anh ta bị trừng trị rồi, không sao đâu, sau này mẹ an toàn rồi!” Diệp Quân Lâm an ủi.
Trong mắt Chí Oánh xoẹt qua tia kinh hoàng, đến cả Diệp Văn Tùng cũng bị xử lý rồi sao? Bà có phải hơi xem thường con trai bà rồi không?
Chẳng lẽ con trai bà thật sự có năng lực chống lại nhà họ Diệp sao?
Không! Điều này là không thể.
Diệp Quân Lâm dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể chống lại nhà họ Diệp được.
Nhà họ Diệp tồn tại giống như một con rồng trên bầu trời vậy: Trước đây, trong mắt bà Diệp Quân Lâm giống như con sâu cái kiến bò trên mặt đất, hiện giờ lớn mạnh hơn một chút, nhiều nhất cũng chỉ là một chú chim sẻ.
Chim sẻ thì sao có thể đấu lại với rồng bay trên bầu trời đây?
Nhà họ Diệp quá hùng mạnh.
Tiếp theo phải làm sao đây?
Sau khi biết tin Diệp Văn Tùng đã chết, chắc chăn nhà họ Diệp sẽ cho người tới đây.
Hơn nữa khi tới sẽ càng mạnh mẽ hơn! Lúc đó con trai bà có thể ứng phó được không?
Nếu như nhà họ Diệp tới đây, bà chỉ có thể quỳ xuống, thành khẩn cầu xin bọn họ tha cho hai mẹ con bà.
Cho dù bọn họ đưa ra yêu cầu gì bà cũng đều đồng ý, cùng lắm thì bà chết thay cho Diệp Quân Lâm.
Dù gì trong tay bà còn đang nằm giữ một số bí mật, có lẽ vẫn còn một chút giá trị.
Khi thi thể của Diệp Văn Tùng được đưa về Hoa Hải, Đàm Hành Ba và Gia Cát Thanh đang chờ tin tức trợn tròn mắt.
Diệp Văn Tùng chết rồi? Nhìn vết thương thế này tức là bị người ta giết sao?
Cái người hơn hai mươi năm trước một mình áp chế cả thế lực lớn mạnh của Hoa Hải, thế mà lại bị giết rồi sao?
Điều này… Bọn họ không thể nào giải thích được! Loại nhân vật lớn mạnh thế này thế mà cũng bị giết chết ngay tức khắc rồi?
Đúng là không thể tưởng tượng nổi!
Chuyện này để truyền ra ngoài nhất định sẽ tạo ra chấn động to lớn đó!
Cho dù Diệp Văn Tùng chỉ là một tên đầy tớ, nhưng dù sao thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Nỗi sợ mà Diệp Quân Lâm mang tới cho mọi người đến nay đã rõ mồn một trước mắt.
“Anh ta… anh ta rốt cuộc mạnh đến như thế chứ?” Đàm Hành Ba hoảng sợ.
Ý định muốn báo thù trong chốc lát liền tan biến hết.
Vả lại thử nói xem còn.ai dám đi báo thù nữa?
Chẳng phải đây là muốn đi chết sao?
“Việc cấp bách trước mặt bây giờ là đưa Diệp Văn Tùng trở về!” Tê Trung Lâm nói.
“Nhưng mà phải đưa anh ta về đâu chứ? Chỉ bảng tư cách của chúng ta làm sao có thể liên hệ với nhà họ Diệp được? Từ Tấn nói.
Trước mặt nhà họ Diệp bọn họ còn không bằng con chó.
Đến cơ hội làm chó cũng không có.
“Vậy thì Gia Cát Thanh, chuyện này phải nhờ anh rồi.
Thân tín của anh ở khắp nơi mà” Đàm Hành Ba nhìn về phía Gia Cát Thanh.
Gia Cát Thanh lắc đầu nói: “Cho dù thân tín của tôi rải rác ở Châu Á nhưng nói câu thật lòng, thế gia số một của Việt Nam không phải nơi tôi có thể với tới! Đến tư cách quỳ trước cổng lớn nhà họ Diệp tôi cũng không cói “Hừ!” Đàm Hành Ba thở hắt ra hơi lạnh.
Nhà họ Diệp này quá hùng mạnh đi? Đến Gia Cát Thanh còn không có tư cách quen biết?
“Có điều tôi đúng là có quen biết một vị gia chủ của dòng họ Hoàng tộc nhà họ Diệp ở Sa Pa – Diệp Trung Lâm.
Ông ta thuộc bên chỉ thứ của nhà họ Diệp” Gia Cát Thanh nói..