Chiến Thần Trấn Quốc

Chương 114: 114: Đổ Máu






Nghe vậy, Lý Tử Nhiễm hoảng sợ hét lên: “Đừng.

Tôi… tôi nghe lời anh là được phải không? Chỉ cần anh không làm hại anh ấy nữa, tôi sẽ làm theo lời anh nói.

Làm ơn đừng động vào anh ấy.”
“Tốt lắm.

Vậy cô còn chờ gì mà không mau tới đây.” Tiêu Thiên Long dang tay chờ đợi Lý Tử Nhiễm ngoan ngoãn nằm gọn trong tay hắn.

“Bùm!”
“Rắc rắc!”
Nhưng vào lúc này, tắm cửa sổ kính kéo dài từ trần đến sàn phía sau Tiêu Thiên Long phát ra một âm thanh khô cứng, rồi lập tức vỡ ra.

Một người từ bên ngoài đột ngột lao vào.

Đó là Diệp Quân Lâm.

“Bùm!”
Anh lập tức đá Tiêu Thiên Long một cú.

Tiêu Thiên Long bất ngờ bay xa một đoạn, đập mạnh vào tường, máu phun khắp nơi.

Khi hắn ta đang cố gắng đứng dậy, Diệp Quân Lâm đã bước tới, trực tiếp nắm lấy tóc hắn.

Một cú đắm ngay giữa mặt Tiêu Thiên Long.


Máu bắn tung tóe.

Sống mũi của Tiêu Thiên Long đã bị đánh gây.

Những mảnh kính vỡ năm rải rác khắp phòng, không ít mảnh đã găm sâu và da thịt Tiêu Thiên Long.

“Bịch.”
Thêm một cú đấm nữa, mặt của Tiêu Thiên Long như thể bị lõm vào bên trong, vô cùng kinh dị.

Cú đắm thứ ba vừa giáng xuống, Tiêu Thiên Long đã hoàn toàn bắt tỉnh.

Lý Tử Nhiễm thấy vậy liền chạy lại, ngăn Diệp Quân Lâm tiếp tục đánh.

“Đừng … anh đừng đánh nữa.

Nếu anh còn đánh, hắn ta sẽ chết mát.” Lý Tử Nhiễm hét lên, khuôn mặt lúc này đã nhạt nhòa nước mắt, vừa sợ hãi cũng vừa ngạc nhiên vui mừng.

Cô cũng biết rằng, Diệp Quân Lâm lúc này quả thực muốn giết chết Tiêu Thiên Long.

Anh ấy chưa bao giờ tức giận như vậy.

Lý Tử Nhiễm là quan trọng bậc nhất đối với anh.

Bất cứ ai làm tổn hại đến cô, đều chỉ có một con đường chết Lý Tử Nhiễm sợ hãi nhìn Diệp Quân Lâm, đột nhiên cảm thấy rất nhiều nghi hoặc.

cô thậm chí không thể tưởng tượng nỗi, làm thế nào Diệp Quân Lâm có thể phá cửa sổ và lao vào trong căn phòng này.

Đây là tầng ba mươi của tòa nhà.

Vậy mà anh lại trực tiếp vào qua cửa sổ? Anh thực sự có thể xuất quỷ nhập thần như vậy sao?
“Đi thôi anh.” Lý Tử Nhiễm nắm lấy tay Diệp Quân Lâm, kéo anh rời khỏi.

Nếu hai người còn ở lại, cô e rằng Tiêu Thiên Long sẽ thực sự phải chết trong tay Diệp Quân Lâm.

Hai người vừa rời khỏi, một vài tên vệ sĩ liền hớt hải chạy vào phòng, nhận ra mình đã tới muộn rồi.

Nhìn thấy Tiêu Thiên Long nằm trên vũng máu, bọn họ vô cùng sợ hãi.

“Ai? Ai đã làm chuyện này?”
“Bát kể là ai.

Hiện tại chúng ta phải cứu cậu chủ trước.”
“Tên khốn kiếp nào dám động đến cậu chủ nhà họ Tiêu ở Tô Hàng?”
Lý Tử Nhiễm cũng biết rằng lần này họ đã gặp phải một mối nguy lớn.

Cô biết rõ thân phận của Tiêu Thiên Long, đó là người thừa kế của gia tộc họ Tiêu vô cùng giàu có.


Chưa kể tài sản hàng chục tỷ, họ có rất nhiều các mối liên hệ thuộc giới quân sự, chính trị, kinh doanh.

Đó là đại gia Tô Hàng thứ thiệt.

So với nhà họ Tiêu, họ Lý nhà cô chỉ nhỏ như con kiến.

Cũng may là cô phản ứng nhanh, nếu không Tiểu Thiên Long nhất định sẽ bị giết.

Trong trường hợp đó, hậu quả nhất định còn nghiêm trọng hơn.

“Sau khi về đến nhà, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này.” Lý Tử Nhiễm nói.

Diệp Quân Lâm đưa mắt nhìn cô, không nói gì.

Sau khi trở về nhà, ai nấy đều nhìn Diệp Quân Lâm với vẻ khó tin: “Ở đó đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ không làm khó cậu sao?
Giấy chứng nhận bắt động sản đâu rồi?”
Diệp Quân Lâm liền lấy tờ giấy vay nợ ra và xé nó trước mặt mọi người.

“Chuyện này đã giải quyết xong, mọi người không cần lo lắng nữa.” Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.

“Hả? Chuyện xảy ra như thế nào?” khuôn mặt của Lý Văn Uyên nhìn rất bất thường, đột nhiên lên tiếng.

Lý Tử Nhiễm cũng phát hiện rằng Diệp Quân Lâm vẫn bình an vô sự, không hề bị xây xát gì.

*Tôi chỉ điều tra một chút, liền có thể lấy lại được giấy tờ.

Cũng không gặp khó khăn gì.

Sau khi tìm ra manh mối, tôi đã gọi cảnh sát.

Bây giờ sòng bạc ngầm đó có lẽ cũng đã được xử lý rồi.” Diệp Quân Lâm bình thản trả lời.


Ngay sau đó, cảnh sát gọi điện tới.

Sòng bạc ngầm đã được giải quyết, vụ việc của Lý Văn Uyên cũng được phát hiện là có sự gian lận của chủ sòng bạc và một số người có mặt tại đó.

Tắt cả các nghi phạm đã bị bắt.

Đồng thời trả lại 70..

nhân dân tệ mà Lý Văn Uyên đã đánh mắt.

Lý Văn Uyên kích động ôm Diệp Quân Lâm: “Con rễ tốt của ta, con thật là tài giỏi.

Loại chuyện này mà con cũng có thể giải quyết được.”
Ngay cả Lý Thiên Hạo cũng cảm thấy Diệp Quân Lâm có chút hữu dụng.

Còn Triệu Nhã Lan thì khóc lên vì sung sướng.

Cả nhà họ Lý đều khâm phục khả năng của Diệp Quân Lâm.

Chỉ có Lý Tử Nhiễm là không vui nỗi.

Trên mặt cô thoáng chút lo lắng.

Cô biết rằng nhà họ Tiêu sẽ không dễ dàng để họ thoát khỏi sự việc lần này..