“Bụp!”
“Rắc rắc!”
“Ưm.
” Xương sườn bên kia cũng bị một quyên đánh gãy nát.
“Bụp!”
“Rắc rắc!” Tiếp theo là xương ngực, trực tiếp bị đấm một cú.
“Bụp!”
“Rắc rắc!” Diệp Quân Lâm đấm thêm một cái, sóng mũi cũng gãy, gương mặt cũng bị lõm cả vào.
“Bụp!”
“Rắc rắc!”
“Bụp!”
“Rắc rắc!” Tiếp theo, cánh tay, khớp chân, toàn bộ đều bị Diệp Quân Lâm từng bước từng bước đấm vụn.
Cả người Trấn Giang Vương không còn chỗ nào hoàn chỉnh.
Xương vỡ vụn gân như thành bụi phấn.
Trong cả quá trình Diệp Quân Lâm đánh đấm đáng sợ đó, Trấn Giang Vương đau đến hôn mê, ngất xiu hơn tám lần.
Nhưng tiếp đó lại bị Diệp Quân Lâm đánh đến tỉnh, rồi lại đánh đến qục.
Tiếng kêu thảm thiết của ông ta không ngừng vang lên.
“Tiếp theo đến lượt cậu!”
Diệp Quân Lâm ném Vương Trường Giang xuống đất, nhấc Ngụy Nhất Phi lên.
Tương tự như thế.
Diệp Quân Lâm đấm từng quyền một, đập nát từng đoạn xương của cậu ta.
Ngụy Nhất Phi còn phế hơn cha cậu ta, ngất lên ngất xuống đủ mười ba lần, càng kêu rên càng thống khổ.
Hai người ở trong tay Diệp Quân Lâm chịu sự tra tấn dẫn vặt như rơi vào địa ngục.
Diệp Quân Lâm bắt họ trả giá hết thảy, cả hai nằm trên mặt đất, không thể cử động dù chỉ một chút vì toàn bộ xương trên người đều bị gãy cả.
“So với những gì các người dằn vặt mẹ tôi, tôi đã rất nhân từ với các người rồi, đúng ra phải giết chết các người mới phải đấy!”
Tôn tại ngàn năm, sao có thể cúi đầu trước một thằng không cha không mẹ chứ?
“Tôi… Tôi thừa nhận cậu rất mạnh… Nhưng mà so với nhà họ Diệp ở Kinh Thành thì cậu…cậu cũng chỉ nhỏ bé như con giun con dế mà thôi…”
Trấn Giang Vương nặn từng chữ một, giọng nói run rẫy rít qua từng kẽ răng.
Đó là gia tộc đứng đầu ở Việt Nam, đứng đầu trong số các gia tộc lớn.
Một gia tộc có nền tảng cả ngàn năm rồi, làm sao có thể bị một người nhỏ bé lật đổ được đây?
Làm sao có thể cúi đầu trước một tên không cha không mẹ chứ?
“Ừm, đây cũng là một lý do tôi không giết ông, tôi sẽ cho ông tận mắt chứng kiến cảnh tượng nhà họ Diệp bị tôi dẫm nát dưới chân như thế nào!”
Diệp Quân Lâm thản nhiên nói..