“Đúng vậy, một bà già chết tiệt và thấp kém, đánh bà ta thì sao chứ?”
Mấy tên thanh niên cười nói.
Nhưng điều bọn họ không nhận thấy là Diệp Quân Lâm đã rất tức giận.
“Bà già chết tiệt! Lại đây quỳ xuống! Bà phá lệ!
Đánh bà hai mươi gậy!”
Một tên hét lên.
Chí Oánh càng ngày càng sợ hãi, thân thể run lên, hiển nhiên là bà bị bắt nạt rất thường xuyên.
Bà vốn đã vô cùng ốm yếu, sao có thể chịu nổi những trận đòn roi của bọn chúng chứ.
“Còn dám trốn? Xem tôi làm thế nào để khiến bà bước ra ngoài!”
Người đàn ông trẻ tuổi hung hăng tiến đến trước mặt Diệp Quân Lâm, cố gắng kéo Chí Oánh ra ngoài.
“Chát!”
Nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã siết chặt cổ tay hẳn ta, vô cùng mạnh mẽ, khiến hắn ta không thể nào rút được tay ra.
“Mày…
Thanh niên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân Lâm, tức giận nói: ‘Cút ngay cho khuất mắt ông! Không thì ngay cả mày ông cũng đánh!”
“Bịch!”
Một tia sáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Diệp Quân Lâm, anh giơ chân lên đá tên thanh niên kia.
“Bịch!”
Sau khi tiếp đất, tên này đã khạc ra máu ở miệng.
“Đánh, đánh chết nó cho tao!”
Vài người khác lao lên ngay lập tức.
Võ Tiêu sải bước về phía trước, ba nắm đấm và hai cú đá, quét sạch đám người này.
Chí Oánh chết lặng.
Con trai bà và cô gái này lợi hại như vậy sao?
Mấy tên thanh niên từ dưới đất bò dậy và đe dọa: “Được lắm Chí Oánh, bà đang tìm người giúp đỡ và muốn rời khỏi Trường Giang đúng không?
Được lắm, bà đợi đấy! Bà mà có thể bước chân ra khỏi Trường Giang coi như tôi thuat”
“Không… Tôi không… Tôi sẽ không rời khỏi Trường Giang…”
Chí Oánh nhanh chóng phủ nhận.
“Sự thật đang ở trước mắt, bà còn ngụy biện cái gì nữa? Cứ chờ đấy!”
Mấy tên thanh niên nhanh chóng rời đi tìm cứu binh.
“Lần này xong rồi! Quân Lâm, các con đi đi, càng đi càng xa! Sau này đừng tới gặp mẹ nữa.
Cuộc đời này mẹ có thể gặp được con là mẹ đã mãn nguyện lắm rồi!”
“Nếu các con không rời đi, bọn họ mà tìm đến, các con không còn mạng nữa đâu.”
Chí Oánh đã bật khóc..